Tiêu Cửu Phong gật đầu: “Được rồi, sau này có chuyện gì cần giúp, tôi chắc chắn sẽ không khách khí, nhất định sẽ tới tìm anh.”
Nói xong, Tiêu Cửu Phong cảm ơn Vương Hữu Đường lần nữa, mang bộ quần áo đã được sửa trở về.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng có người chào anh, hỏi thăm về cô vợ mà anh vừa được nhận, cũng có người ngoài miệng thì mang tiếng là hỏi, nhưng thật ra là đang nhịn cười, còn nháy mắt ra hiệu “Nghe đâu anh nhận về một cô vợ gầy như que củi, thế mà anh vẫn coi như không có gì nhỉ, không sợ vợ mình không chịu nổi à?”
Những lúc bị hỏi như vậy, Tiêu Cửu Phong cũng không muốn trả lời, đơn giản là trực tiếp bỏ qua.
Mặc dù rời thôn đã nhiều năm, nhưng anh biết bản tính người ở đây rất hay treo mấy lời thô tục bên ngoài miệng, muốn bới móc việc nhà người khác ra để bàn tán.
Cũng không còn cách nào khác, gia đình ai cũng nghèo, cơm chỉ tạm đủ ăn, suốt ngày ăn không ngồi rồi, chả có việc gì làm, ngoài ba việc vặt vãnh này thì bọn họ cũng không có gì phải lo nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi bị hỏi như vậy, Tiêu Cửu Phong không nhịn được, nghĩ đến dáng vẻ của ni cô trước khi anh đi sửa quần áo.
Chiếc áo ni cô cũ vì quá chật nên ôm sát lấy người của Thần Quang, ngực cũng bó chặt lại, lộ ra vẻ đầy đặn...
Tiêu Cửu Phong nghĩ tới đây, không hiểu sao lại thở gấp, anh phải bình tâm một lúc mới nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên lại muốn chửi thề.
Con mẹ nó, có muốn cho người ta sống nữa không vậy?
Anh chỉ muốn đi lấy vợ mà sao cuối cùng lại lấy về một người phụ nữ như vậy chứ?
Bởi vì chuyện này mà đến lúc về nhà, trên mặt Tiêu Cửu Phong vẫn còn giận dữ và không vui.
Lúc này đây, Thần Quang đang bận bịu trong nhà như chú ong mật nhỏ.
Mặc dù cô giận Tiêu Cửu Phong lấy bộ quần áo bình thường duy nhất của mình cầm đi đổi thức ăn, nhưng cô biết do anh quá nghèo.
Với lại nhớ đến bát cháo gạo lứt vào tối hôm qua với sáng nay, cô lại cảm thấy không tức giận nữa.
Nếu như không phải do cô muốn ăn cơm, mà tối hôm qua còn một hơi ăn hết hai bát, thì hẳn là anh ta cũng không túng thiếu đến mức phải lấy quần áo cũ đi đổi thức ăn.
Thần Quang đã từng phải nhịn đói, nên cô biết không có đồ ăn khó chịu ra sao, đói đến mức hoa hết cả mắt.
Nghĩ như vậy, cơn tức giận trong cô cũng đã nguôi ngoai đi phần nào, thật ra áo ni cô mặc cũng được, cô cũng mặc trong nhiều năm nên sớm đã quen, chỉ cần có thể ăn cơm no thì mặc gì cũng không thành vấn đề.
Nghĩ thông suốt rồi, Thần Quang lại bắt đầu nhìn xem có việc gì làm không.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn chịu khó, sư thái và các sư tỷ cũng khen cô chăm chỉ, cô cũng muốn tiếp tục làm một người chăm chỉ như trước đây.
Trước tiên cô lấy hai bộ quần áo bị vứt trong góc, đưa lên mũi ngửi một chút, quả nhiên là mùi của Tiêu Cửu Phong.
Lúc cô lo lắng hoảng hốt vì bị vứt bỏ, chính anh đã cõng cô về nhà, khi đó cô đã ngửi thấy mùi mồ hôi này trên người của anh.
Cho nên cô cảm thấy cái mùi này rất dễ chịu, mang cho cô cảm giác khó diễn tả thành lời.
Sau khi Thần Quang ngửi thật kĩ mấy cái, mới bắt đầu giặt sạch quần áo, sau đó mang đi phơi khô.
Phơi đồ xong, cô lại đi tới nhà bếp, lau chùi sạch sẽ tất cả các ngóc ngách trong phòng.
Kế tiếp cô rửa sạch mặt mũi chân tay rồi bắt đầu quét sân.
Đang quét thì cánh cửa chợt mở ra, cô nhìn thấy sắc mặt thâm trầm của Tiêu Cửu Phong.
Vừa thấy anh, Thần Quang lập tức đề phòng nhìn rồi hỏi: “Anh, anh về rồi à?”
Tiêu Cửu Phong nhìn lướt qua quần áo được phơi trên sợi dây, cùng với sân nhà đang được quét sạch, chỉ đáp một tiếng cộc lốc: “Ừ.”
Thần Quang rất nhanh đã phát hiện quần áo Tiêu Cửu Phong cầm trong tay, đó chẳng phải là quần áo của cô sao.
Trong lòng cô chợt hiện lên rất nhiều suy nghĩ, im lặng mà nhìn thoáng qua Tiêu Cửu Phong.
Cuối cùng cô đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra và cả lí do tại sao sắc mặt của anh lại như vậy.
Cô lo lắng nói: “Không ai muốn mua đồ của tôi sao? Không thể đổi chúng để lấy thức ăn được hả?”
Vậy tối nay cô phải chịu đói sao?
Tiêu Cửu Phong hừ lạnh một tiếng mà không đáp.
Thần Quang nghe được âm thanh “Hừ” kia, trái tim như bị nhấc bổng lên.
Chẳng lẽ đêm nay lẫn ngày mai cô thật sự phải nhịn đói rồi?