Thần Quang tranh thủ thời gian xem xét quần áo của mình, mặc dù vẫn là đồ của cô nhưng lại không giống lắm, hình như ít vải hơn thì phải.
Cô vội mở ra xem, đúng là chiều dài ngắn hơn một chút, bề rộng cũng hẹp lại.
Đây là… được sửa lại rồi sao?
Thần quang không dám tin nhìn qua Tiêu Cửu Phong, cô bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ mình đã hiểu lầm anh rồi.
“Anh sửa lại quần áo cho tôi đấy hả?”
“Chứ còn gì nữa? Quần áo cũ như thế có thể đổi được mấy hạt gạo đâu.”
Quần áo cũ cũng có thể đổi được thức ăn mà, Thần Quang thấy có mà Tiêu Cửu Phong cố ý nói xấu quần áo của cô thì có, nhưng dẫu sao anh cũng đã đem đi sửa lại cho mình, thế thì anh chính là người tốt rồi.
Thần Quang lập tức cảm động không thôi, bây giờ cô cũng không còn để ý đến những lời nói khó nghe của Tiêu Cửu Phong nữa.
Mặc dù lời lẽ anh nói ra chẳng vừa tai tí nào, nhưng quả thật anh là người tốt.
Cô cảm động đến nỗi rưng rưng muốn khóc: “Anh đúng thật là người tốt, tốt nhất trên đời.”
Tiêu Cửu Phong nhìn Thần Quang lau nước mắt nói: “Câu này giữ lại để ngày mai nói đi.”
Thần Quang thắc mắc: “Tại sao?”
Tiêu Cửu Phong: “Không chừng ngày mai tôi lại thành người rất xấu, như bọn cướp đường thổ phỉ tướng tá hung hăng, giết người như ngoé đấy.”
Thần Quang vô cùng xấu hổ, anh ta… quả nhiên đã nghe thấy những lời đó?
Cô bỗng ngập ngừng: “Cái đó, thật sự xin lỗi Tiêu thí chủ, thành thật xin lỗi, là tôi đã nghĩ sai về anh, anh thực sự là người tốt.”
Tiêu Cửu Phong nhíu mày.
Cái gì mà Tiêu thí chủ ở đây?
Vừa dứt lời Thần Quang cũng đã nhận ra được mình xưng hô thế là không đúng, nhưng giờ phải xưng hô thế nào đây.
Trước kia cô nhìn thấy đàn ông hay phụ nữ đều gọi là thí chủ, hoặc là gọi họ rồi thêm chữ thí chủ vào trước tên.
Cô không biết người dưới núi xưng hô với nhau ra sao, cô làm vợ người ta thì phải gọi người ta như thế nào đây?
Thần Quang liền lâm vào bối rối.
Tiêu Cửu Phong thấy cô khó xử, cân nhắc một chút rồi nói: “Tôi đã nói chuyện với cán bộ rồi, cô còn chưa đủ mười tám tuổi, cũng không thể kết hôn với tôi, sau này cô có suy tính gì thì hẵng nói tiếp.
Nếu bây giờ cô đồng ý ở lại nhà tôi thì gọi tôi một tiếng anh trai đi.”
Lúc trước Tiêu Cửu Phong lên núi nhận ni cô, ban đầu chỉ định tùy tiện nhận một người phụ nữ về yên ổn sống qua ngày, nhưng giờ lại nhận về người như Thần Quang.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, thật đúng là ngốc muốn chết mà, ai cho cô ăn thì người đó chính là người tốt nhất trên đời.
Hẳn là cô ấy sống trong am lâu quá nên ngớ ngẩn rồi, tính tình trẻ con, đơn thuần chẳng khác gì một trang giấy trắng.
Nhưng dù cho có nghĩ thế đi chăng nữa, Tiêu Cửu Phong cũng không nói ra khỏi miệng.
Thần Quang không biết tâm tư của Tiêu Cửu Phong, cô nghe thế lập tức mím môi cười, nhẹ nhàng kêu: ”Anh Cửu Phong!”
Tiêu Cửu Phong nhìn sang, mặt cô đã được rửa sạch, trắng trẻo nõn nà, lông mày cong cong, không giống với các cô gái khác trong thôn mà anh đã từng thấy, tựa như được vẽ nên một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Khuyết điểm duy nhất của cô đó là quá gầy.
Người làng quê thường chọn vợ không quá gầy, bởi vì như thế mới dễ đẻ.
Thời bây giờ ai cũng thiếu thức ăn, béo một chút trông mới đẹp, mới phúc hậu, mới khiến người ta cảm thấy dễ chung sống.
Tiêu Cửu Phong nhíu mày: “Gọi thế là không được.
“
Thần Quang: “Gọi thế cũng không được à? Vậy giờ phải xưng hô như thế nào đây?”
Tiêu Cửu Phong nhìn chằm chằm dáng vẻ không biết đối nhân xử thế của cô, thuận tiện hỏi: “Trước kia cô… Chưa xưng hô như thế với người khác sao?”
Thần Quang: “Đương nhiên không có rồi! Tôi từ nhỏ đã sống trên am, không có người thân, nói gì đến anh trai!”
Tiêu Cửu Phong không hỏi nữa: “Ừ, làm cơm trưa trước đi.”
Cuối cùng cơm trưa cũng đã thay đổi, trưa nay bọn họ ăn cháo ngô, cho thêm chút khoai lang, mùi vị vẫn rất thơm ngon.
Thần Quang bưng lấy bát cháo, thành kính nói: “A Di Đà Phật, quả thật là sư thái không hề lừa mình.”