Vương Hữu Điền vội vàng cõng bao tải của mình lên: “Vậy tôi cũng không nhìn.”
Tiêu Cửu Phong bước chân lớn, bước đi cũng giống như trên lưng không cõng cái gì, Vương Hữu Điền thì có chút cố hết sức.
“Cửu Phong, sao cậu không mệt chút nào vậy?”
“Không có cảm giác mệt.”
“Cửu Phong, sao tôi lại thấy trong bao tải của cậu còn lớn hơn so với của tôi?”
Tiêu Cửu Phong không trả lời.
Vương Hữu Điền nhìn bao tải của Tiêu Cửu Phong, lại nhìn bao tải của mình, rốt cục khẽ cắn răng: “Cửu Phong, cậu thật sự không chọn à, tùy tiện cõng lên một người liền đi?”
Tiêu Cửu Phong: “Phải.”
Vương Hữu Điền: “Dù sao cậu cũng không chọn, vậy hai chúng ta đổi với nhau được không?”
Vương Hữu Điền xấu hổ: “Người này của tôi quá nhẹ, cảm giác gầy gò thấp bé, vừa rồi hình như còn ho một tiếng, trong lòng có chút sợ, thật sự quá nhẹ, còn ho một tiếng như vậy, không phải là quỷ bệnh lao đấy chứ.
Tôi rất nghèo, không có tài giỏi như cậu, tôi sợ là không thể nuôi sống cô ấy.”
Tiêu Cửu Phong không nói gì.
Vương Hữu Điền thở dài: “Thật sự không được thì thôi, tôi nghèo như vậy, lỡ như không may cõng về một quỷ bệnh lao, vậy chúng tôi cùng nhau chịu nghèo chịu tội đi!”
Tiêu Cửu Phong trầm mặc mím môi, nhìn về phía bao tải của Vương Hữu Điền.
Bên trong bao tải là một người sống.
Anh không biết người bên trong có phải nghe được lời nói của Vương Hữu Điền hay không, nhưng cách bao tải, Tiêu Cửu Phong nhìn thấy người bên trong bao tải giật giật.
Động tĩnh rất nhỏ, chỉ khẽ lung lay một chút, rồi cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Điều này làm cho Tiêu Cửu Phong nhớ tới, buổi sáng khi ra khỏi cửa, không biết nơi thường ngày hay bước chân qua xuất hiện một mầm cây mới mọc lên từ lúc nào, nó yếu ớt đâm chồi, cứ như vậy chui ra khỏi khe đá, sinh trưởng trong gió lạnh.
Tiêu Cửu Phong năm nay hai mươi sáu tuổi, sau khi anh xuất ngũ trở về thôn, cũng không nghĩ tới cưới vợ, nghèo như vậy, tuổi cũng đã lớn, nào đến phiên anh cưới vợ.
Lần này cấp trên phân phối vợ cho mọi người, người khác đều nói là chuyện tốt, cho nên anh cũng đi theo.
Phân dạng gì thì chính là dạng đó, không trông cậy có thể vượt qua cái gì.
Vương Hữu Điền nhìn thần sắc Tiêu Cửu Phong, khuôn mặt của anh lạnh lùng cứng rắn, giống như tảng đá, nhìn không ra biểu tình gì.
Hắn có chút thất vọng: “Quên đi, tôi nhận đại vậy.”
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Cửu Phong nói: “Được, chúng ta đổi.”
Hai người trao đổi bao tải rồi tiếp tục cõng lấy.
Vương Hưu Điền có thể cảm giác được, cái bao tải kia rất nhẹ, cách cái bao tải hắn còn có thể cảm giác được sự mềm mại của người bên trong.
Thậm chí hắn ta còn bắt đầu suy nghĩ lung tung một phen, cảm thấy thần hồn điên đảo.
Vương Hữu Điền rất thỏa mãn, trong lòng thầm vui mừng, trước đó đổi cùng với Tiêu Cửu Phong thật là sự lựa chọn đúng đắn.
“Cửu Phong, thật ra có khi bên trong là một đại mỹ nữ đấy, chỗ của tôi lại là một người xấu xí, xem như là ý trời vậy, không ai biết được bên trong là cái gì!” Hắn ta vẫn ra sức an ủi Tiêu Cửu Phong.
Tiêu Cửu Phong không lên tiếng, mím môi rồi cõng cái bao tải trước mặt đi thẳng về phía trước.
Đương nhiên hắn có thể cảm giác được, cảm xúc kề sát ở trong bao tải không giống nhau lắm.
Có điều cũng chả có gì phải hối hận cả, dù sao cũng do anh quyết định phải đổi cùng Vương Hữu Điền.
Anh giơ tay lên một chút, thay đổi tư thế để cho người bên trong bao tải có thể thoải mái hơn một ít.
Cứ treo trên lưng của mình như vậy, đoán chừng cô cũng rất khó chịu.
Khi Tiêu Cửu Phong đang thay đổi tư thế, người ở bên trong phát ra âm thanh nhỏ xíu, phải nói là cực kì khẽ, đến nỗi người bình thường căn bản nghe không rõ.
Nhu nhược lại mềm mại tinh tế, giống như một con thú nhỏ ở trong núi vậy.
Hai người đi thẳng một mạch hướng về phía trước, Vương Hữu Điền càng chạy càng cao hứng, thậm chí còn hát ca, Tiêu Cửu Phong thì không nói lời nào.
Cách bao tải, thân thể gầy yếu của ni cô cứ như vậy mà ôm ở trên lưng anh, anh ta có thể cảm giác được sự run rẩy truyền đến từ đối phương, thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng thở dốc nhỏ bé của cô.
“Cửu Phong, cậu đi nhanh quá vậy, gấp gáp cái gì, ha ha ha.”
Tiêu Cửu Phong giơ tay lên, lau mồ hôi ở trên trán, cũng không trả lời mà muốn nhanh về nhà sớm một chút, để cho ni cô ở trong bao tải có thể ra ngoài.
Bọn họ ở bên ngoài còn nóng như vậy, cô ấy ở bên trong bao tải chắc chắn sẽ không chịu nổi.
“Ha ha ha ha, tôi biết rồi, cậu nghĩ muốn về sớm một chút để ôm vợ có phải không?” Vương Hữu Điền thoản mãn nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy đấy.”
Nói xong hắn thậm chí còn bắt đầu hát: “Một mẫu ruộng có hai con trâu, có vợ và con, còn có giường đất ấm áp...”
……………………..
Thời điểm Tiêu Cửu Phong và Vương Hữu Điền trở lại kênh rạch của đại đội sản xuất, trời cũng đã chuyển tối, trên đường phố của đại đội có vài ông bà lão đang bưng bát ăn cơm ở bên cạnh bệ giếng.