Cả đám nhìn thấy Tiêu Cửu Phong và Vương Hữu Điền trở về, tất cả đều hỏi thăm rồi nhìn về phía của bao tải.
“Thật sự được chia vợ sao?”
“Các cậu được chia vợ như thế nào?”
“Mau mau mở ra đi! Để cho chúng tôi cũng nhìn một cái xem nào!”
Trong đó có hai tên lưu manh, một người năm nay hai mươi bốn, người còn lại ba mươi sáu, hai người đều kém tuổi cho nên không thể đi nhận vợ, hiện tại cả hai đều cực kì khó chịu, đôi mắt đỏ bừng nhìn vào bao tải trên lưng Tiêu Cửu Phong cùng Vương Hữu Điền.
Vương Hữu Điền cười ha hả: “Không biết vợ như thế nào, nhưng mà vô cùng mềm mại.”
Hắn vừa nói như thế, có mấy người liền cười ha hả, mấy người phụ nữ ở đây vai vế đều lớn hơn Vương Hữu Điền, cho nên đùa với người trẻ tuổi một chút cũng là bình thường.
Có người cười hỏi Tiêu Cửu Phong: “Cửu Phong, còn cậu thì sao?”
Tiêu Cửu Phong lạnh nhạt đáp: “Còn chưa mở ra xem nữa, chị dâu, tôi về trước đây.”
Nói xong liền cõng lấy bao tải đi về thẳng về nhà.
Trong số mấy người phụ nữ, có một người gọi là Ninh Hoa Quế, tuổi tác xấp xỉ với Tiêu Cửu Phong, thời còn nhỏ cả hai vẫn thường xuyên cởi truồng tắm mưa rồi chơi đùa cùng nhau, bây giờ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của anh, cô ta liền không vui.
Ninh Hoa Quế nhìn bóng lưng của Tiêu Cửu Phong đang đi vào trong đường hẻm: “Cửu Phong có ý gì vậy, hỏi mà không thèm hưởng ứng, ai không biết còn tưởng tôi đắc tội gì với cậu ta nữa đấy!”
Vương Hữu Điền ở bên cạnh cười đáp: “Còn có thể có ý gì chứ, chắc chắn là người ta ngóng trông nhanh về nhà để ôm vợ, mọi người nhìn xem, tôi cũng không nóng lòng như cậu ta!”
Ninh Hoa Quế nở nụ cười, đột nhiên bĩu môi nói: “Không ngờ Cửu Phong cũng đi lĩnh vợ, trước đó không phải cậu ta vẫn luôn nói là sẽ chờ Thúy Hồng à?”
Câu này vừa nói ra, mọi người đều im lặng không nói gì.
Ninh Hoa Quế đột nhiên nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy phía trước chính là chú nhỏ Trần Thiết Ngưu của nhà Vương Thúy Hồng, cô ta nhất thời mới ý thức được mình đã nói sai: “Trời trời trời, nhìn cái miệng tôi này, tôi chỉ nói mò thôi, cứ coi như tôi chưa từng nói gì nha!”
………………………
Sân nhà của Tiêu Cửu Phong lớn hơn so với những nhà bình thường, nhà chính được chia thành ba phòng lần lượt là Đông, Tây, Bắc.
Mái hiên được lát gạch xanh, khắp nơi đều là ngói tinh tế và rắn chắc.
Có điều trải qua mấy thập niên, những thứ này đều trở thành lịch sử, dù trải qua bao nhiêu sương gió thì căn nhà này vẫn đứng sừng sững ở đây, thể hiện rõ gia đình này đã bị sa sút và từng có một thời hoàng kim như thế nào.
Tổ tiên của Tiêu Cửu Phong cũng là người đọc sách, nghe nói còn có mấy người đậu được Tiến sĩ, thế nhưng cuộc sống trước giải phóng cũng không được tốt cho lắm, sau giải phóng trong nhà chỉ còn lại một mình Tiêu Cửu Phong.
Anh cũng từng suýt chết đói, sau đó bị đưa đi làm lính, hiện tại cũng xem như bảo vệ được một cái mạng của mình.
Tiêu Cửu Phong cõng lấy cái bao tải, đẩy cửa lớn cũ nát ra, tiến vào trong phòng của mình, xong xuôi mới chuẩn bị mở bao tải.
Bao tải được thả ở ngay cạnh cửa, ni cô bên trong hẳn là đang nửa ngồi nửa quỳ ở chỗ đó, cái bao tải còn chồng ở trên người cô thành một cái hình chữ “người”.
Hiện tại bao tải được mở ra, khăn che mắt liền rơi trên mặt đất, một ni cô liền bước ra.
Ni cô cuộn mình ngồi xổm ở nơi đó, cô ôm lấy cánh tay của mình rồi ngửa mặt lên, dùng ánh mắt thấp thỏm để nhìn anh.
Bởi vì vội vàng hoàn tục, cho nên trên người mặc một bộ quần áo làm bằng vải thô, ngay cả áo khoác cũng vậy, trên đầu được bao bằng một cái khăn chùm đầu màu trắng.
Bộ quần áo rộng thùng thình mặc ở trên người ni cô càng làm tăng thêm vẻ gầy yếu và tinh tế của cô.
Phía dưới khăn đội đầu là một đôi mắt phượng đen tuyền, bên trong chứa đầy thấm thỏm cùng sợ hãi, cứ như Tiêu Cửu Phong chính là dã thú ở trong núi, có thể một ngụm ăn sạch cô.
Tiêu Cửu Phong đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Cô là…”
Anh hơi trầm ngâm lại, nói: “Cô là tự nguyện hả?”
Vốn dĩ chuyện này đã nói xong rồi, nghe đâu tất cả ni cô đều đồng ý, mọi người đồng lòng cưới gả, chỉ nhìn duyên phận xem thế nào, thế nhưng dáng vẻ của ni cô này chẳng khác nào nói là Tiêu Cửu Phong anh cưỡng ép người ta phải gả cho mình vậy.
Ni cô khẽ cắn môi, buông xuống mi mắt, cũng không nói lời nào.
Lông mi của cô rất dài, khuôn mặc nhỏ chỉ to bằng một bàn tay.
Tiêu Cửu Phong cau mày: “Nếu như cô không muốn, tôi sẽ không ép buộc cô, giờ cô muốn rời đi cũng được.”
Ni cô vẫn ôm cánh tay, cằm gần như là chôn vào hai đầu gối, lông mi vẫn liên tục lay động, chỉ là cô không chịu nói lời nào.
Tiêu Cửu Phong đứng dậy, trầm giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về, cô muốn đi chỗ nào, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi ngay.”
Ai biết lời này vừa nói ra, ni cô đột nhiên òa khóc, nước mắt ào ạt rơi xuống.