Ăn xong cơm tối, dọn dẹp nhà bếp, Trần Thanh Mai đến phòng mẹ chồng, hỏi: “Mẹ để Trân Trân đi một mình thật sao?”
Chung Mẫn Phân gật đầu, nói: “Con nói xem bây giờ mẹ đi cùng để làm gì chứ? Con không thấy vướng tay vướng chân sao? Hai vợ chồng nó mấy năm nay không gặp nhau, phải để cho tụi nó có thời gian riêng ở chung với nhau, sống cuộc sống riêng chứ? Mẹ đi theo cùng không tốt chút nào.”
Trần Thanh Mai nghĩ lại thấy cũng đúng nên gật đầu.
Chung Mẫn Phân đổi giọng, còn nói: “Mẹ mặc kệ Hoài Minh nghĩ thế nào, ở chỗ mẹ thì kết hôn không phải chuyện đùa, cưới nhau rồi sẽ là vợ chồng cả đời. Nếu nó giống như cha nó, cho dù nó có làm tướng thì mẹ cũng sẽ không nhận đứa con trai này.”
Bà nói xong thì như nghĩ đến cái gì đó, vươn đầu ra gọi: “Linh Linh, cháu vào đây một chút.”
Thị Đan Linh nghe giọng bà nội thì chạy đến rất nhanh, vừa vào cửa đã hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ?”
Chung Mẫn Phân nhìn cô bé rồi nói: “Cháu lấy giấy bút đến đây viết giúp bà nội vài thứ.”
Thị Đan Linh đáp lời, quay người đi ra ngoài. Lúc cô bé quay lại thì trong tay đã cầm theo bút chì và vở. Chung Mẫn Phân để cô bé đứng bên cạnh cái rương, bảo cô bé viết theo những gì mình đọc.
Giọng bà vừa phải, không lớn không nhỏ, đọc: “Con à, gần đây sức khỏe mẹ không tốt, không cách nào cùng Trân Trân đến chỗ con. Những chuyện khác mẹ đều không lo lắng, chỉ không yên tâm về Trân Trân. Con bé từ nhỏ ở nông thôn, từ trước đến nay chưa từng xa nhà, càng chưa từng đến thành phố lớn như vậy. Con phải đối xử với con bé thật tốt, đừng để nó phải chịu ấm ức.”
Chung Mẫn Phân đọc đại khái như vậy, Thị Đan Linh đã giúp bà viết ra hết. Sau khi viết xong thì cô bé gấp tờ giấy lại rồi nhìn Chung Mẫn Phân, nói: “Ngày mai mang thư đi gửi sao bà?”
Chung Mẫn Phân cười nói: “Cháu ngốc quá, để thím ba cháu mang theo chứ.”
Thị Đan Linh vỗ trán một cái. Cô bé đúng là ngốc quá.
Chung Mẫn Phân lại dặn dò cô bé: “Cháu giao nó cho thím ba thì nói với thím rằng bà chỉ nói với chú ba cháu vì sao không vào thành phố thôi, những cái khác đừng nói gì cả.”
Thị Đan Linh gật đầu: “Cháu biết rồi bà nội.”
Chung Mẫn Phân mỉm cười: “Chờ chú ba thím ba của cháu ổn định ở thành phố, thời gian trôi qua, sức khỏe của bà tốt hơn thì chúng ta sẽ cùng đến đó chơi.”
Thị Đan Linh nghe được câu này thì vui vẻ, dùng giọng nói non nớt lanh lảnh trả lời: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Nếu cô bé có thể đến thành phố lớn một lần thì mấy đứa nhỏ trong thôn chắc chắn sẽ ngưỡng mộ cô bé lắm.
Trần Thanh Mai ngồi bên cạnh cũng cười, còn lặp lại câu nói kia: “Hoài Minh thực sự rất có tương lai.”
Lúc đang nói chuyện hăng say thì Trân Trân đến. Cô kéo tấm rèm lên xem, tò mò hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Thị Đan Linh đưa tờ giấy viết thư trong tay ra: “Bà nội viết thư cho chú ba, thím mang đến cho chú ấy nhé.”
Trân Trân biết Chung Mẫn Phân từ trước đến nay nói một là không có hai nên cũng không tiếp tục nói bà đi cùng mình. Cô gật đầu, nói: “Được thôi.”
Mặc dù trong lòng cô lo lắng, nhưng cũng không thể bỏ cuộc nửa đường nói không đi nữa. Cô vốn cũng muốn đi tìm Thị Hoài Minh.
Cô bước vào ngồi xuống. Chung Mẫn Phân kéo tay cô, lại tiếp tục dặn dò: “Đến chỗ Hoài Minh cho dù cần cái gì thì cứ nói thẳng với nó là được. Con không cần sợ phiền phức cái gì cũng không nói, cũng không được để bản thân ấm ức. Nghe chưa hả?”
Tạm thời không quan tâm khi thực sự đến đó thì sẽ như thế nào, Trân Trân cũng không muốn Chung Mẫn Phân phải lo lắng. Cô gật đầu với bà: “Mẹ cứ yên tâm đi ạ.”
Chung Mẫn Phân nhìn chằm chằm Trân Trân: “Con đừng có dỗ mẹ, phải nghe lời mẹ đó.”
Trân Trân: “Con vẫn luôn nghe lời mẹ mà.”
Câu này thì đúng là thật.
Chung Mẫn Phân vỗ vỗ mu bàn tay Trân Trân: “Đừng có nghĩ gì hết, cứ đi hưởng phúc đi.”
Trân Trân bật cười, vẫn gật đầu với Chung Mẫn Phân: “Dạ.”
Chung Mẫn Phân nghĩ đến chuyện Trân Trân phải đến một nơi xa như vậy thì trong lòng có hơi không nỡ. Bà lại sợ cô bên ngoài chịu ấm ức, chuyện muốn dặn dò cũng rất nhiều nên cũng nói nhiều lời hơn bình thường.
Hai ngày nay Trân Trân không đến đội sản xuất làm việc mà ở nhà với Chung Mẫn Phân, cùng bà thêu thùa may vá, cùng bà nói chuyện, để Chung Mẫn Phân có thể dặn dò hết những gì cần dặn.
Trước khi xuất phát một ngày, Chung Mẫn Phân và Trân Trân đi một chuyến mua một ít đồ ăn ngon. Buổi tối, trừ làm một bữa tiệc đầy đồ ngon thì còn làm sủi cảo nhân thịt heo rau cần, cả nhà cùng tiễn Trân Trân.
Thị Hưng Quốc ăn sủi cảo đầy cả miệng, nhét cho miệng phồng cả lên. Thị Đan Linh ngồi bên cạnh cậu nhóc cũng ăn rất hào hứng, cô bé thích nhất là nhân thịt heo rau cần. Sau khi cô bé nuốt hết sủi cảo trong miệng thì nói với Trân Trân: “Thím ba, nếu thím nhớ chúng cháu thì nhờ người viết thư cho chúng cháu nhé.”