Hai ngày nay người trong nhà dặn dò gì Trân Trân nghe xong đều gật đầu. Đương nhiên trong lòng cô đã làm xong công tác chuẩn bị, cho dù bên kia có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ đón nhận một cách bình tĩnh.
Sau khi ăn cơm xong thì Trân Trân về phòng thu dọn đồ đạc. Chung Mẫn Phân và Trần Thanh Mai đến giúp cô.
Vì đường xá xa xôi nên cũng không mang theo nhiều, chỉ là một ít quần áo để thay, trừ quần áo thì là lương thực để ăn trong ba ngày. Ngoại trừ màn thầu và khoai lang thì Chung Mẫn Phân còn gói thêm cho Trân Trân thêm mấy miếng bánh đào xốp giòn và bánh ngọt gạo nếp.
Dọn dẹp xong thì Chung Mẫn Phân đứng đó suy nghĩ một lát: “Còn quên cái gì nữa không?”
Trân Trân chưa từng xa nhà, càng chưa bao giờ tự mình ra ngoài, cho nên bà vẫn còn một chút chưa yên tâm. Bà nghĩ một lát rồi nói với Trân Trân: “Thư giới thiệu đâu. Thư giới thiệu phải cất cho cẩn thận, nó là quan trọng nhất.”
Trân Trân cất thư giới thiệu và tiền mặt vào túi trong của áo quần.
Đã thu dọn đầy đủ đồ đạc, Chung Mẫn Phân cũng yên tâm hơn, lại tiếp tục kiên nhẫn nói với Trân Trân: “Trân Trân, con đừng lo lắng, lên tàu thì cứ nghỉ ngơi, xuống tàu Hoài Minh sẽ đến đón con.”
Nói không lo lắng là giả, thế nào cũng sẽ lo lắng thôi. Nhưng Trân Trân vẫn gật đầu với Chung Mẫn Phân: “Mẹ không cần lo lắng đâu. Dù con không biết chữ nhưng con có miệng, không biết sẽ hỏi, có tai để nghe. Đến đó con sẽ gửi thư cho cả nhà.”
Chung Mẫn Phân gật đầu: “Được rồi, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.”
Bởi vì ngày mai phải đi rồi nên đêm nay Chung Mẫn Phân và Trần Thanh Mai kéo Trân Trân lại nói chuyện một lúc lâu. Chờ hai người nói xong quay về thì Thị Đan Linh đã sớm buồn ngủ đến mức ngáp chảy dài hai hàng nước mắt. Người đi rồi thì cô bé nói mơ màng hai câu với Trân Trân xong gục đầu ngủ mất.
Trân Trân không ngủ được, nghĩ đến chuyện đi thành phố thì lại lo lắng. Cô lăn lộn trên giường, trong đầu không khống chế được mà nghĩ rất nhiều chuyện. Nghĩ môt lúc thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô mở to mắt, sau đó nhẹ chân nhẹ tay vén chăn rời khỏi giường. Những thứ cần mang đều mang theo rồi, duy chỉ có một thứ chưa mang theo.
Cô mang quần áo cẩn thận rồi xuống giường, thắp đèn dầu lấy chìa khóa bạc ở dưới giường, đi đến bên cạnh bàn sách rồi ngồi xuống. Cô dùng chìa khóa mở ra một ngăn tủ trên bàn sách. Vừa kéo ngăn tủ ra thì đập vào mắt là hai tờ giấy đăng ký kết hôn.
Trân Trân cầm giấy đăng ký kết hôn ngồi dưới đèn ngây ngốc một lúc lâu. Sau đó cô bỏ nó vào trong túi. Sắp xếp xong mọi thứ thì cô thổi tắt đèn nằm lên giường, nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung một hồi lâu mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Chung Mẫn Phân rời giường đến nhà bếp thấy Trân Trân đang kéo ống bễ thì hỏi cô: “Có phải con không ngủ không hả?”
Trân Trân ngồi sau cái lò, trên mặt được ánh sáng chiếu vào, cười nói: “Dạ không ạ, đã ngủ rồi.”
Chung Mẫn Phân đi múc cám trộn cho gà ăn: “Mẹ cũng muốn đi thăm Hoài Minh, nhưng chân tay mẹ mệt mỏi đến mức không động nổi. Trân Trân, ngày mai con gặp được Hoài Minh thì giúp mẹ nhìn nó thật kỹ, đã mấy năm không gặp, không biết có thay đổi gì không.”
“Dạ.”
Ngày mai là có thể gặp được Thị Hoài Minh rồi.
Trân Trân nghĩ đến chuyện này thì tim không nhịn được lại đập nhanh hơn. Cô đè nén, cố gắng nói: “Dạ, con sẽ giúp mẹ nhìn anh ấy thật kỹ.”
Chung Mẫn Phân trộn xong đồ cho gà thì đến chuồng gà cho gà ăn. Trần Thanh Mai cũng vừa từ trong nhà đi ra. Cô ấy đi đến muốn lấy cái tô trong tay Chung Mẫn Phân thì bị bà tránh đi.
Chung Mẫn Phân đổ đồ ăn vào trong chuồng gà rồi nói với cô ấy: “Ngày nào con cũng làm việc mệt mỏi, cứ ngủ thêm một lát đi.”
Trần Thanh Mai ngáp một cái thật to: “Quen rồi mẹ, không ngủ được.”
Cô ấy nói xong thì quay người vào nhà bếp giúp Trân Trân.
Buổi sáng này không khác gì buổi sáng bình thường. Nhưng đây là chính là buổi sáng cuối cùng trước khi Trân Trân đi thành phố, ở nhà nấu một bữa cơm cuối cùng, ăn bữa cơm cuối cùng.
Ăn xong cơm sáng thì cô đeo túi xách, cả nhà cùng nhau tiễn cô đến đầu thôn.
Trong thôn cũng có vài người thấy, có người lên tiếng chào hỏi, có người đi cùng tiễn cô. Người chỉ chào hỏi thôi cũng biết Trân Trân vào thành phố tìm Thị Hoài Minh.
Người cùng đi thì cũng không ít người ghen tị, nói: “Cô nói xem đời trước Trân Trân đã cứu mạng bao nhiêu người chứ?”
Người bên cạnh lại nói: “Chỉ một đời sao? Tôi thấy đây là tích đức tám đời rồi.”
Trân Trân đứng ở đầu thôn nói lời tạm biệt với mấy người Chung Mẫn Phân.
Chung Mẫn Phân kéo tay cô, lại dặn dò một lúc lâu rồi mới cho cô lên xe lừa. Trân Trân ngồi trên xe lừa vẫy tay với mọi người: “Mẹ, chị dâu, mọi người mau quay về đi thôi.”
Chung Mẫn Phân và mấy người khác cũng không đi, đứng ở đầu thôn nhìn xe lừa đi xa. Phải đến khi xa đến không thấy được thì Chung Mẫn Phân mới nói: “Về thôi.”