Trong lòng Dung Chân lạnh lẽo, quỳ trên mặt đất một lúc lâu, mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười nói: "Vậy nô tỳ xin cảm ơn ý tốt của nương nương."
Nàng đưa tay nhận lấy vòng ngọc, chỉ cảm thấy vật này quả thật nặng ngàn cân.
Thục Nghi hài lòng cười, dịu dàng nói, "Bổn cung có chút mệt mỏi, ngươi hãy đi về trước đi, một lát Bổn cung sẽ sai người đến thượng thực cục nói một tiếng với Hoa Nghi cô cô, bảo là Bổn cung rất hài lòng tài nấu nướng của ngươi, muốn đưa ngươi tới Nguyên Hi điện. Mấy ngày nay ngươi cứ chuẩn bị đi, đợi Nội Vụ phủ sắp xếp xong xuôi, Bổn cung sẽ phái người đi đón ngươi tới."
Dung Chân thẫn thờ đáp vâng, hành lễ rồi theo Tiểu Lộ Tử thối lui ra khỏi đại điện.
Tiểu Lộ Tử phụ trách đưa nàng trở về, cũng thuận tiện thông báo với Hoa Nghi cô cô chuyện này, dọc theo đường đi hắn rất là vui vẻ, cứ tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn không ngừng, vừa muốn chiếu cố nàng, vừa bảo nàng nếu được ban thưởng thì đừng quên hắn.
Suốt cả đường đi Dung Chân không nói gì, lời của Tiểu Lộ Tử nàng chẳng nghe vào nửa chữ, chỉ cảm thấy quả thực là mây đen che đỉnh núi, tương lai vô vọng.
Nàng chỉ muốn lặng yên đợi đến ngày xuất cung mà thôi. Trước khi Trùng sinh bị Phúc Lộc nhìn trúng, muốn kết hôn để làm đối với thực; cố gắng lắm mới trốn được số mạng kia, lần nữa sống lại, nhưng vẫn không thể an ổn, phải đứng nơi đầu sóng. . . . . .
Hít sâu một hơi, nàng cắn môi động viên mình.
Sống ở đâu mà chẳng là sống? Cũng chỉ là đổi chủ tử để phục vụ thôi, chỉ cần cẩn thận chút thì sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì đâu.
Phó Dung Chân, số ngươi chính là số vất vả, có lẽ ông trời muốn rèn luyện tính cách can trường hơn cho ngươi thôi.
Không phải trước kia nương đã nói rồi sao? Trước khổ sau ngọt mới là đạo lý.
Đến thượng thực cục rồi, Tiểu Lộ Tử nhét cho Hoa Nghi chút đồ chủ nhân Nguyên Hi điện phân phó, cười nói, " Thục Nghi nương nương nói rồi, cô cô rất biết dạy dỗ, mới dạy được một Dung Chân tỷ tỷ có thể khiến người khác vui vẻ như vậy. Mấy ngày nữa đợi tỷ tỷ vào Nguyên Hi điện, nếu lập được đại công, sau này chắc chắn sẽ không thiếu lễ vật cho cô cô."
Hoa Nghi là người khôn khéo đến mức nào? Vừa thấy Tiểu Lộ Tử đưa Dung Chân về, chưa cần đối phương nói, đã đoán được ý đồ của vị chủ nhân kia, bình tĩnh nghe Tiểu Lộ Tử nói xong, chỉ cười cười: " Tuy nói ta là sư phụ của Dung Chân, nhưng chuyện này cũng phải hỏi ý Dung Chân đã, huống chi tay nghề của thượng thực cục không phải là nói một hai câu liền dạy thành. . . . . . Như vậy đi, ngươi cứ trở về trước, để ta thương lượng với hai vị cô cô khác, rồi hỏi ý Dung Chân đã, cũng xin Thục Nghi nương nương cho chúng ta mấy ngày để thương nghị thật kỹ chuyện này."
Tiểu Lộ Tử gặp trắc trở, muốn nói gì đó, nhưng lại ngại danh tiếng nghiêm cẩn trầm ổn của Hoa Nghi, trong khoảng thời gian ngắn chẳng thốt nổi một câu.
Hơn nữa câu nào của nàng cũng có lý, không cho cự tuyệt, dù Tiểu Lộ Tử biết rõ chủ tử nhà mình nghe vậy sẽ tức giận, cũng không có cách nào khác.
"Vậy liền làm phiền cô cô, ta sẽ trở về bẩm báo nương nương."
Đưa mắt nhìn Tiểu Lộ Tử đi xa, lúc này Hoa Nghi mới chậm rãi xoay người lại, nhìn Dung Chân "Chuyện gì xảy ra?"
Dung Chân cúi đầu, chán nản kể: "Nghe Thục Nghi nương nương nói, mấy ngày trước hoàng thượng đến cung nương nương, thấy Phù Dung thấm lộ cao con làm, sau khi nếm thử hoàng thượng rất yêu thích, vì vậy mà tháng này đã đến Nguyên Hi điện hai lần. . . . . ."
Những lời kế tiếp không cần nói nữa.
Hoa Nghi thở dài: "Thôi, cũng không biết nên nói ngươi vận khí tốt hay xấu, Thục Nghi nương nương là chủ tử được sủng ái, nếu như ngươi đi theo nàng ta, ngày sau chắc chắn thoải mái hơn nhiều so với hiện tại, chỉ là. . . . . . ở trong cung này, nơi khổ cực hơn chút, chính là nơi có thể sống lâu hơn một chút; mà nơi thoải mái, thì lại phải luôn sống trong thấp thỏm phập phồng, người không cẩn thận liền bị mất mạng không ít. . . . . ." Bà dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Với tính tình của ngươi, chắc hẳn cũng muốn nhận phúc phận này."
Mắt Dung Chân đỏ lên: "Cô cô sáng suốt, Dung Chân vốn muốn ở thượng thực cục đợi đến ngày xuất cung, không muốn bị dính vào việc này, thật sự là một ngàn lần không muốn. Mong cô cô hãy giúp con nghĩ cách, những vinh hoa phú quý kia, con không hề muốn chút nào."
Ở trong cung đã lâu, những chuyện kia là tin đồn cũng được, là thật cũng không sao, nàng đều nhớ kỹ. Ví dụ như cung nữ thái giám ở điện nào bị dính vào việc gì, nhẹ thì bị đuổi ra cung, nặng thì khó thoát tội chết; lại ví dụ như như vị chủ tử nào thất sủng, người phía dưới liền bị liên lụy thế nào , những chuyện này nghe thấy nhiều, Dung Chân cũng liền hiểu những ngày tháng tưởng như an nhàn kia kì thực ẩn giấu nguy cơ tứ phía.