Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cung Nữ Thượng Vị Ký

Chương 10: Thục Nghi (3)

Chương 10: Thục Nghi (3)

Nhóm dịch: Fulybook



Thục Nghi là cung phi Tòng Nhị phẩm, địa vị rất cao, gia thế cũng không thể khinh thường. Phụ thân của nàng ta là đương kim Binh Bộ Thượng Thư, quan Chính Nhị phẩm, quản lý quân sự cả nước.

Đương Kim hoàng thượng vốn mưa móc chia đều, không để ý đến chư phi hậu cung lắm, mỗi tháng chỉ đến một hai lần, cho nên phương diện con cháu khá ít ỏi, cho tới bây giờ cũng chỉ có một trai một gái.

Nhưng hoàng thượng vẫn còn trẻ, chưa đến 30, lại bận rộn chính trị, nên cũng không mấy lo lắng chuyện con cháu, trừ việc thường xuyên bị Thái hậu càu nhàu mấy câu, cũng không có vấn đề gì lớn.

Dưới tình huống như vậy, đến cả hoàng hậu cũng chỉ có một vị công chúa, Thục Nghi lại sinh ra được hoàng tử, quả thực không phải tầm thường.

Trong Nguyên Hi điện bày biện trang nhã, trên ghế ngồi bên cửa sổ có một nữ tử đang mặc cung trang, chải Quy Vân kế, kim sức rực rỡ chói mắt, một thân váy áo đỏ thẫm cao quý Mỹ Lệ.

Giờ phút này, nàng ta cười tủm tỉm uống một hớp trà, sau đó không nhanh không chậm đậy nắp lại, đưa cho cung nữ bên cạnh, dịu dàng nói: "Đứng lên đi, đừng quỳ, Bổn cung gọi ngươi tới là muốn thưởng cho ngươi, chứ không phải phạt."

Không phải sau khi nàng quỳ xuống liền lập tức miễn lễ, cũng không bắt nàng phải quỳ thật lâu mới ngạo mạn cho nàng đứng dậy, thời gian vừa vặn không dài không ngắn, vừa có thể biểu hiện uy nghiêm của Thục Nghi, vừa đúng mức thể hiện sự thông cảm với cung tỳ.

Dung Chân cám ơn Thục Nghi xong liền ngoan ngoãn đứng dậy, trực giác cho biết vị chủ nhân này không phải kẻ vừa.

Thục Nghi nhìn nàng, nụ cười bên khóe môi vẫn không giảm: "Quả thật là nha đầu khéo léo, không chỉ có khéo tay, dáng dấp cũng dễ nhìn như vậy, Bổn cung rất vừa lòng."

Dung Chân vội nói, "Nương nương quá khen rồi, nô tỳ nào có tài đức gì."

Thục Nghi cười tủm tỉm nói: "Ngươi không phải cần phải khiêm tốn, tới đây cho Bổn cung nhìn một chút."

Dung Chân không dám chậm trễ, liền tiến lên mấy bước. Thục Nghi quan sát mặt của nàng mấy lần, sau đó lại kéo hai tay của nàng cẩn thận nhìn, đôi tay kia dĩ nhiên không mềm mại giống các chủ tử, không những có vết chai, còn lưu lại vết thương do công việc, mặc dù rất nhạt, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

Thả tay nàng xuống, lúc này Thục Nghi mới cười nhạt: "Quả thật là nha đầu chịu khó, chẳng trách có thể làm được những món ăn ngon như vậy. Mấy ngày trước Vạn Tuế Gia tới chỗ của Bổn cung, ăn chút điểm tâm thì rất vừa ý, Bổn cung hỏi ra mới biết là ngươi làm, nghe nói Như quý tần cũng rất thích canh ngươi nấu, trong lòng Bổn cung liền nổi lên ý nghĩ nên quý trọng người tài. . . . . ."

Nàng ta nói đến đây liền dừng lại, tim Dung Chân run lên, liền đoán được ẩn ý trong đó.

Thục Nghi gật đầu với một cái, cung nữ phía sau liền hiểu ý, bưng lấy cái mâm trên bàn đi đến trước mặt Dung Chân: "Đây là nương nương thưởng cho ngươi."

Trong khay gỗ đen là một chiếc vòng tay bạch ngọc, tính chất oánh nhuận, dưới ánh mặt trời hiển lộ vầng ánh nhàn nhạt, hiển nhiên không phải tầm thường.

Dung Chân vội quỳ xuống, bình tĩnh nói: "Nô tỳ cám ơn ý tốt của nương nương. Chỉ là Vạn Tuế Gia yêu thích bánh ngọt này, là vì yêu thích nương nương, nô tỳ không dám giành công. Nô tỳ chỉ là một cung nữ thấp kém, sao sánh được với sự nâng đỡ của nương nương, vòng tay này quá mức trân quý, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không dám nhận."

Ý của Thục Nghi đã rất rõ, ban thưởng chỉ là cái cớ, ý chính là muốn nàng ở lại Nguyên Hi điện, làm việc cho nàng ta.

Nếu hoàng thượng yêu thích thủ nghệ của nàng, một món điểm tâm có thể khiến ngài một tháng bãi giá Nguyên Hi điện hai lần, đương nhiên phải biến nàng thành người của mình, Thục Nghi mới có thể yên tâm.

Nhưng Dung Chân vốn không định khoe khoang, cũng không muốn một bước lên mây, nàng chỉ muốn an phận đợi ở thượng thực cục cách xa quyền thế, so với những kẻ mang tâm tư bay lên làm phượng hoàng, tâm nguyện duy nhất của nàng chính là xuất cung đoàn viên cùng người nhà.

Giờ phút này đặt ở trước mặt nàng là lựa chọn quá mức rung động lòng người, nếu đồng ý, từ nay về sau nàng chỉ có thể sống qua từng ngày nơi đầu sóng ngọn gió.

Thục Nghi là một người lợi hại, nhanh chóng nghe ra ngụ ý của nàng, không phản bác ngay, chỉ cười cười, cúi mắt nhìn móng tay của mình, giống như đang thưởng thức màu sơn mới mỹ lệ thế nào.

"Khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng khiêm tốn quá mức thì đồng nghĩa với kiêu ngạo, Bổn cung nói thủ nghệ tốt, thì chính là tốt, dù sao đi nữa có thể làm hài lòng chủ tử thì chính là thành công của nô tài rồi, phải không?"

Tôn ti đã phân chia rất rõ ràng, Thục Nghi đang ám chỉ cho Dung Chân, hôm nay khen nàng thủ nghệ tốt, thì nàng nên biết cất nhắc; nếu không, chủ tử chỉ cần nói nàng tay nghề vụng về, sợ rằng đến cả thượng thực cục nàng cũng không ở được nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch