Dư Dung ngày thường rất ít khi làm việc nhà khác, không khỏi không nhạy bén như tiểu Lý thị. Nhưng nàng chăm chỉ làm việc, cũng không gian dối mánh lới, thái độ cũng tốt.
Nói chuyện với người bên ngoài thường hay được khen ngợi, cho nên tiểu Lý thị càng muốn nói chuyện với nàng.
…
Tiểu Lý thị ôm Đậu Xanh trong lòng thì thầm với Dư Dung: “Đại cô của muội năm ngoái không giống như thế này, năm nay chắc sẽ dự định muốn có mối hôn sự với nhà lão Tam rồi, nghe nói là con gái của một gia đình giàu có.
Còn về thím năm, muội không ở nhà nên không biết, người mà nội yêu thương nhất chính là Dư Bội của nhà thím năm, còn thương yêu cô bé hơn cả thương yêu Đậu Xanh của chúng ta.”
Tiểu Lý thị cũng bất bình vì điều này. Rõ ràng Đậu Xanh nhà nàng ta là cháu đích tôn trưởng, nhưng mẹ chồng nàng ta lại thương yêu Dư Tam Lang nhất.
Còn bà cố nội lại chỉ thương yêu đứa cháu gái của ngũ phòng. Đậu Xanh nhà nàng ta lại không được ai thương yêu, sao nàng ta có thể cam lòng chứ?
Dư Dung đặt cái bát cuối cùng vào trong chạn bát, lắc đầu nói: “Đây là chuyện không thể nào, Đậu Xanh là chắt trai.”
Nàng lại nói với Tiểu Lý thị: “Xem ra năm nay đón Tết người ra người vào chắc hẳn cũng sẽ nhộn nhịp.”
Tiểu Lý thị không nói gì. Nàng ta cũng không tiện nói ra những lời này với Dư Dung. Tuy rằng nàng ta lười biếng khôn vặt, nhưng việc nào ra việc đó.
Nàng ta cũng có tâm trạng như chi thứ ba, có làm gì nhiều hơn chăng nữa, cũng phải giao vào công quỹ.
Hai chị em dâu ra khỏi nhà bếp, đã nhìn thấy Dư Đào cầm một miếng vải đỏ đang qua đây, khó mà có thể nhìn thấy một tấm vải lụa như thế ở dưới quê.
Dư Dung cười nói: “Đại tỷ, tỷ đến chỗ ta may vá gì có đúng không?”
Dư Đào vội vàng bốc lấy một nắm bánh gạo đặt lên tay Dư Dung nói: “Dung Dung mau ăn đi, ăn thử xem thế nào?”
Dư Dung vốn đang muốn giảm cân, tất nhiên sẽ không ăn trước mặt nàng ấy, nên lấy ra một cái khăn từ trong tay áo, gói lại đặt ở bàn bên cạnh: “Vừa mới ăn no xong, đợi mai rồi hãy ăn.”
Dư Đào cũng không biết Dư Dung có đồng ý hay không, nên mở lời hỏi thử: “Muội cũng biết chuyện của ta rồi. Nương ta nói là muội lấy chiếc khăn trùm đầu này về từ phủ Bình Giang, ắt hẳn có hiểu biết rõ hơn những người thôn quê như bọn ta. Muội xem là có thể giúp ta không?”
Đây cũng là một cơ hội tốt để làm nên tiếng tăm cho bản thân mình.
Dư Dung đã âm thầm đồng ý rồi, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra vẻ lúng túng: “Theo lý thuyết thì ta nên giúp việc này, nhưng Mai Mai cũng là một tú nương, lại còn là em gái ruột của tỷ.
Chắc muội ấy cũng biết chuyện xảy ra sáng nay, muội ấy có chút thành kiến với ta. Nếu ta đồng ý với tỷ, sợ là muội ấy sẽ không vui, còn cảm thấy ta đang cố ý gây chuyện với muội ấy cơ?”
Dư Mai cũng có bản lĩnh và năng lực thế nào, không có ai có thể hiểu rõ hơn Dư Đào. Có lẽ Lý thị thật sự coi Dư Mai là niềm tự hào, nhưng thường ngày Dư Đào đã giúp đỡ em gái ruột này không biết bao nhiêu lần rồi.
Dư Đào lại nghe Dư Dung nói như vậy nữa, bèn lập tức nói: “Đừng vội nói như vậy, đó chỉ là một cái mác thôi. Có lẽ muội không hiểu nó, nhưng ta thì rất hiểu rõ, chuyện này phải làm phiền muội rồi.”
Lúc này Dư Dung mới đồng ý.
Dư Đào thấy nàng đồng ý bèn đặt gùi xuống, lại lấy ra một gói đậu bắp xào từ trong phòng nàng ấy, đưa cho Dư Dung.
Dư Dung nhận lấy rồi nói: “Ta định sẽ thêu uyên ương nghịch nước, đại tỷ thấy thế nào?”
Dư Đào đỏ mặt gật đầu.
Chỉ thấy Dư Dung lấy ra một vài thứ như chỉ thêu và kim, khung thêu và nhiều loại dụng cụ khác nữa từ trong hộp.
Dư Đào ở đứng ở một bên vừa nhìn, vừa cảm thấy mình không tìm sai người. Dư Dung quả thật giống như những gì mẹ nàng ta nói, là một người có tay nghề giỏi.
Nếu nói về thêu khăn trùm đầu, thật ra cũng không khó.
Đối với những tú nữ như đám người Dư Dung, bọn họ đều làm thành thạo cả rồi, khoảng năm sáu ngày là có thể thêu xong. Nhưng hiện giờ nàng không thể không màng đến sức khỏe bản thân giống như trước kia nữa.
Những công việc có thể làm xong trong năm sáu ngày thì cũng phải làm trong vòng mười ngày nửa tháng.
Nói thì nói như vậy, nhưng việc đã đến tay thì cũng không thể chậm trễ được.
Đợi đến khi trời mờ tối, Dư Đào mới quay trở về, còn Dư Dung mới để Dư Thụ vào trong nói chuyện.
Bởi vì Dư Tùng vừa về đã vội chạy đi tìm những người bạn trước đó có quen biết để chơi rồi. Dư Thụ còn nhỏ tuổi, ngược lại rất thân thiết với tỷ tỷ của mình.
Nàng đưa hết bánh gạo và đậu bắp cho Dư Thụ: “Cứ ăn ở chỗ tỷ đây, đừng đi ra ngoài để cho người nhà bên chi thứ hai nhìn thấy.”