Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn

Chương 14: 14

Chương 14: 14

Gia đình Điền thị nghèo túng, mỗi dịp về nhà bà đều trộm mang theo một vài thứ về.

Bà cụ Dư nể mặt Dư Bội nên luôn nhẫn nhịn, ai bảo Dư Bội là cháu gái mà bà ta yêu thương nhất?

Khi sinh con gái ra, Điền thị vốn đã nản lòng nhụt chí, nhưng không ngờ mẹ chồng lại yêu thương đứa con gái này một cách bất ngờ.

Địa vị của bà trong các chị em dâu cũng nhờ đó mà được nâng cao không ít.

Điền thị tiện tay cầm khăn Dư Dung tặng lau miệng cho Dư Bội.

Mắt bà cụ Dư rất tinh, bà ta đưa tay giật lấy ngay: “Con còn thừa tiền mua thứ này?”

“Dạ không, dạ không. Dung Dung nhà tam tẩu đã về rồi, đây là do Dung Dung tặng con và Bội Bội.” Điền thị sợ hãi nói.

Bà cụ Dư nắm chặt chiếc khăn nọ trong tay và xem thật kỹ, càng nhìn càng thấy đây là một ý hay. Dư Bội thì im lặng nhìn Điền thị.

Tướng mạo của Điền thị thanh tú xinh đẹp, gia đình lại rất đỗi khốn cùng. Các cô nương trong loại thôn nghèo như thôn Thanh Khê của họ đều gả con gái cho nhau.

Bà gặp được ông năm Dư đầu tiên, lại hỏi thăm biết được gia cảnh nhà họ Dư giàu có, bèn trộm gạo nấu thành cơm với ông năm Dư.

Bà sinh ra Dư Bội sau khi gả vào được sáu tháng, không phải sinh non mà là sinh đủ tháng.

Dư Dung đặt khăn cưới của Dư Đào sang một bên, thầm nghĩ Dư Tùng đã ở lại nhà bạn của huynh ấy bao nhiêu ngày rồi, sao có thể tiếp tục như thế được? Đang suy nghĩ thì nàng trông thấy Dư Bội bước vào, chỉ vứt lại một câu “Bà gọi tỷ” đã chạy đi ngay.

Dư Dung cầm mấy chiếc mạt ngạch đã thêu xong đến đấy, nhân tiện sang cách vách gọi Trương thị.

Trương thị cũng không sợ bà cụ Dư, trên đường đi Trương thị còn dặn dò Dư Dung: “Thường ngày bà của con rất khó tính, con cũng đừng sợ bà ấy, càng mềm yếu bà ấy càng ức hiếp.”

“Vợ lão tam, ngươi và Dung Dung đến rồi à?” Bà cụ Dư hiếm khi có thái độ hiền lành.

Trương thị bèn đáp: “Dạ, nương bảo Bội Bội gọi chúng con đến, bọn con còn dự định hỏi thêm ít câu nhưng con nhóc Bội Bội này lại chạy mất. Nương tìm bọn con có chuyện gì?”

Bà cụ Dư cười nói: “Đương nhiên là vì nghe nói Dung Dung trở về rồi, cũng trách nhà chúng ta quá lớn, Dung Dung về rồi ta cũng không biết.”

Bà ta vừa nói vừa kéo Dư Dung đến cạnh người: “Trông châu tròn ngọc sáng làm sao, ta vừa xem đã thấy con thêu rất đẹp, ngày thường ta sẽ bảo đại cô của con lưu ý hơn, cũng giúp gia đình tăng thêm ít tiền vào.”

Trương thị nghe thế thì nóng nảy ngay, bà già đáng chết này thật không biết xấu hổ.

Dư Dung lại cười đáp: “Bà nói phải, ca của con vừa xuống núi về nhà, đợi sang năm mới con muốn thêu thêm vài năm đủ cho ca của con xây một nhà xưởng. Nói đến việc này, bà, ca của con lớn đến thế rồi nhưng về nhà lại chẳng có chỗ ngủ. Bà xem có thể dành một gian phòng ra cho ca của con chuyển vào không?”

Tuy Dư Dung đang cười nhưng cả khuôn mặt lại hiện rõ vẻ uy nghiêm.

Bà cụ Dư cũng là người có quyền lực trong nhà, lý nào lại để tâm đến đứa nhóc con như thế, chẳng qua là cảm thấy Dư Dung yếu đuối nên mới nhảy dựng lên.

Bà ta chống nạnh một tay, tay kia chỉ vào Dư Dung mà mắng: “Con tiểu kỹ nữ này muốn chết, cái nhà này là của lão nương, ngươi ăn của lão nương mặc cũng của lão nương, bây giờ lại dám chống đối lão nương.”

Trương thị nghe thế nào chịu nổi, lập tức nhảy dựng lên: “Chúng con đã gây ra tội nghiệt gì, sắp vùi cả nửa người xuống đất mà còn phải bị mẹ chồng ức hiếp, cả nhà thì làm trâu làm ngựa. Rõ ràng là nhà của chính mình nhưng lại bị người khác xem như nô lệ.

Được rồi, tất cả bọn con đều là trâu ngựa của nhà họ Dư… Dù chúng con có phải liều mạng chẳng cần mạng sống, con cũng sẽ không để con cái của mình phải làm trâu làm ngựa!”

Động tĩnh lớn như thế, Lý thị và những người khác nghe rõ mồn một, nhưng Lý thị lại vững như bàn thạch.

Rốt cuộc Tiểu Lý thị còn nhỏ tuổi nên không giữ được bình tĩnh: “Cô mẫu, chúng ta có cần ra ngoài nhìn xem không?”

“Ra ngoài, ra ngoài làm gì, để cho bà của con có cớ mắng chúng ta một trận sao. Bây giờ đang là thời điểm Phụng Nhi dùng tiền. Nếu lợi dụng đến nó chắc chắn sau này cũng có phần lợi cho nó, ấy thế mà hiện giờ lại đối nghịch với chúng ta…”

Vẻ mặt Lý thị dửng dưng. Trong lòng bà ta, chẳng ai quan trọng bằng tương lai của Dư Phụng.

Trương thị tranh cãi với bà cụ Dư một trận, sau khi ra ngoài đã bảo Dư Thụ đi gọi Dư Tùng và ông ba Dư trở về.

Trương thị vừa khóc vừa kể ngay chuyện này cho Dư Tùng nghe. Dù sao Dư Tùng vẫn còn trẻ tuổi nên nóng tính, hắn bị Dư Dung giữ lại: “Ca ca muốn đi làm gì? Muội biết huynh bất bình thay mọi người, nhưng chuyện này còn cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.”

“Lời này rất đúng.” Ông ba Dư phụ hoạ.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch