Sau khi vào thành, do chưa từng mở quán bao giờ, mới vừa tìm được chỗ tốt chuẩn bị dỡ hàng thì chợt một cặp vợ chồng già rán bánh quẩy chạy tới. Ông cụ xua xua tay về phía nhà Dư Dung: “Đây là địa bàn của nhà ta, mấy người đừng có chiếm...”
Đây là lần đầu tiên nhà Dư Dung làm việc buôn bán, không hiểu những chuyện đó, còn thực sự tưởng rằng đã chiếm mất chỗ của người ta. Ông ba Dư vội vàng xin lỗi: “Ông à, chúng ta không biết.”
Liên tục đi vài lần, ông ba Dư bắt đầu bi quan mà oán giận: “Dùng nhiều tiền như vậy, có thể thu về được hay sao? Thảo nào người ta chẳng ai đi buôn bán, những ngày làm ăn này đúng là khó mà trôi qua êm đẹp rồi.”
“Cha, đừng nói lời không may. Chúng ta ra cửa thành đi! Con cũng không nghe nói toàn bộ đất này đều đã có người.” Quả nhiên khi nhà Dư Dung tới, nơi đó không có ai. Khi ông ba Dư cùng Dư Tùng dỡ đồ xuống thì có sai nha đến, những tiểu thương bên cạnh đều phải bỏ tiền. Tới nhà Dư Dung, Trương thị liền hỏi: “Các vị sai gia, chúng ta mới tới đây, không biết phải nộp bao nhiêu thì được?”
Một người trong đó nói: “Ba văn tiền là được, ở đây bày đâu tùy thích, chỉ cần đừng lấn xuống đường lớn thôi.”
Trương thị lại nhiều lời hỏi thêm một câu: “Vậy hôm nay chúng ta bày sạp ở đây được chứ? Ngày mai có thể sang bên kia không?” Trương thị chỉ vào chỗ bị ông bà lão bán quẩy chiếm.
Sai nha Giáp nói: “Tất nhiên là được.”
...
Sai nha Ất còn nói thêm: “Ở đây theo thứ tự trước sau, hoàn toàn không thuộc về riêng ai cả.” Dư Dung bèn vội vàng múc vài bát tào phớ, rải chút đường cát lên: “Các vị sai gia, chúng ta mới tới, vẫn còn chưa khai trương, các vị nếm thử giúp chúng ta xem thế nào?”
Trương thị nghe con gái nói vậy đã hiểu được công dụng của địa đầu xà, Dư Tùng cũng vội vàng nói: “Chúng ta lần đầu mở sạp, làm phiền các vị giúp chúng ta nếm thử.” Mọi khi mấy tên sai nha đến thu tiền, người buôn bán ở đây đều keo kiệt, đừng nói là cho ăn cho uống, chỉ đưa ít tiền quầy hàng đã coi như ưu đãi lắm rồi. Không ngờ những người này lại hào phóng như vậy.
Mặc dù tay chân vụng về, mấy tên sai nha cũng ngồi xuống uống tào phớ. Trương thị vội vàng bắc nồi bắt đầu làm sủi cảo chiên. Khi họ đã sắp ăn xong tào phớ, Trương thị liền dùng que tre xiên sủi cảo đưa cho bọn họ, một người trong đó thoáng cái đã ăn hai xiên. Tính tình Trương thị cũng coi như khá hào phóng, chưa khai trương đã cho hết gần hai mươi đồng rồi, mà Trương thị còn không cau mày lấy một cái.
Vị trí tuy hơi lệch một chút, nhưng Trương thị cùng ông ba Dư lãi ít mà bán chạy, trong chốc lát sủi cảo đã hết sạch. Thực ra, bán đồ ăn sáng là chính, nhưng cháo đậu nành và tào phớ mới thật sự kiếm được tiền. Dư Thụ đứng một bên múc cho người ta, Dư Tùng đi thu bàn, rửa chén. Nhà bọn họ đông thành viên, rất nhanh đã bán ra hết những thứ đã chuẩn bị.
Bởi vì hôm nay đi chợ, người cũng đến nhiều, cho nên cả nhà bán hết rồi mới về. Trương thị và ông ba Dư chưa bao giờ dựa vào hai bàn tay mình mà kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhất là ông ba Dư, ông trộm hỏi Trương thị bán được bao nhiêu. Trương thị bèn tính toán: “Bán được bốn trăm đồng, nhưng trừ đi các chi phí thì chúng ta lãi một nửa.”
“Vậy là do vị trí của chúng ta không tốt sao?” Dư Tùng nói.
“Hơn nữa rõ ràng là chúng ta tới đó trước. Ông bà cụ bán bánh quẩy kia chiếm chỗ của chúng ta mới đúng, ngày mai chúng ta phải qua đó mới được.” Những người làm ăn nhỏ đều thích so đo từng tí. Trương thị lại nói: “Buôn bán nhất định phải hào phóng, không được rụt rè. Nhân dịp Tết nguyên đán này chúng ta kiếm thêm nhiều tiền chút.”
Khi họ trở lại trời đã xế chiều, người trong thôn thấy bọn họ kéo xe ba gác về thì không khỏi tò mò. Trương thị chỉ nói: “Nhân lúc sắp đến Tết Nguyên Đán, chúng ta lên trên trấn bán chút điểm tâm sáng. Hết cách rồi, phải kiếm chút tiền vất vả thôi. Xem xem Tùng Nhi nhà ta đã lớn chừng này rồi, ta lo lắm.”
Người ta cũng biết cuộc sống nhà bọn họ không được tốt. Thấy bọn họ vất vả như vậy, Chân ma ma ở cạnh nhà cũ trước đây vừa bước vào đã kéo Trương thị nói: “Cô vẫn chưa biết à? Nhà họ Dư bán hết đất đi rồi. Giờ chỉ còn năm mẫu đất thôi, người trong nhà không muốn nuôi cả gia đình lão tứ. Mẹ chồng cô định đuổi cả nhà lão tứ đi. Lão tứ nói muốn chia phòng, mẹ chồng cô không chịu. Vương thị bèn nói muốn chia tiền, giờ thành một mớ bòng bong rồi. Cha mẹ chồng cô vừa thêm cho nhà chi trưởng đã đuổi bọn họ đi. Lão tứ nhà cô không có cách nào khác, không có nổi một xu trong tay. Chưa hết, đại tẩu cô nhất quán là tốt, còn nể mặt đồng sinh, cho bọn họ mượn căn nhà tranh trên sườn núi để ở.”
“Chúng ta không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì không thể không đến thăm. Chân tỷ, khi nào tỷ lên trên trấn mua đồ thì đến chỗ ta ăn chút gì nhé.”