Bình thường quan hệ giữa Trương thị với đám phụ nữ này khá tốt, cũng bởi vì sự hào phóng của bà.
Mà ông ba Dư cũng là một người nhiệt tình. Cho nên mặc dù Trương thị thường xuyên đối nghịch với mẹ chồng, còn dứt khoát ra riêng, thực ra có khá nhiều người yêu quý Trương thị. Đây cũng là nguyên nhân chi thứ ba nhà họ Dư ra ở riêng, người ngoài cũng không xì xào gì nhiều.
Buổi trưa Dư Dung nấu cơm, tuy không so được với Trương thị, nhưng bởi vì có thịt, cả nhà ăn rất vui vẻ. Dư Dung ngủ một giấc ngon, đến buổi chiều mới dậy, thùng sữa đậu và cháo đều đã dọn xong. Có điều do dưa góp ngâm chưa được lâu cho nên không nhiều lắm. Trương thị đang hấp bánh bao ngũ cốc. Mặc dù trong lúc kiếm tiền nhưng vẫn không tránh khỏi thiếu thốn. Không nói trong nhà không có lấy một mẫu đất, chưa kể nhà cửa cũng phải sửa sang lại, những việc đó đều cần một số tiền không nhỏ.
“Nương Tùng Nhi, chúng ta qua xem nhà lão tứ đi!” Ông ba Dư vốn thiện lương, nghĩ đến em trai mình phải ở nhà tranh vách đất, chắc chắn cũng không được chia gạo. Chi bằng đến đưa ít đồ ăn, giải quyết tình hình khó khăn thì luôn tốt.
Chẳng qua là mấy cái bánh bao, Trương thị cũng không keo kiệt, còn nói: “Ta với ông cùng đi đi, Dung Dung cũng sẽ tới.” Dù sao trong nhà ông tư Dư có hai cô con gái, Dư Dung đến đó cũng nói chuyện được vài câu.
Dư Tùng bèn nói: “Vậy để con đi loanh quanh ngọn núi gần đây hái ít rau dại.” Mỗi lần sang đông, thức ăn chỉ có chừng ấy, làm được ít canh rau dại cũng đỡ phải đi mua rau.
Dư Thụ cũng đòi đi, nhưng mọi người biết bệnh ho của cậu bé vẫn chưa đỡ. Nhất là Dư Dung rất lo cho sức khỏe cậu, bèn nói: “Hay là đệ đi cùng chúng ta đến nhà chú tư nhé?” Nghe tỷ tỷ nói vậy, Dư Thụ cũng đành đi theo.
Một căn nhà tranh, mặc dù nói là có hai gian, nhưng nhìn vào đã thấy đơn sơ. Nếu là ông ba Dư thì đã tu sửa lại từ lâu, nhưng ông tư Dư lại chẳng nhúc nhích gì. Khi nhà Dư Dung bước vào, Vương Tuyết đang nấu nước. Vương thị cùng Vương Lâm nằm trên giường. Nhìn chung bà cụ Dư cũng không quá tuyệt tình, vẫn cho bọn họ chăn đệm.
“Chú tư, nhà con nghe nói chú chuyển đến đây. Nhà con không nhiều lương thực, nhưng sợ giữa trời đông giá rét này chú không có gì ăn, cho nên đem một ít qua, chú ăn tạm nhé.” Dư Dung lên tiếng trước.
Ông tư Dư nhận lấy từ tay ông ba Dư: “Cảm ơn Tam ca Tam tẩu, nhiều năm ta không về, ngay cả chỗ nương thân cũng chẳng có. Năm đó, haizz...” Có lẽ nhìn thấy Trương thị đang ở đây, ông ta không nói thêm nữa.
Vương thị nói chuyện lại rất nho nhã, ăn cơm thì có bệnh sạch sẽ, còn dùng khăn lau bát mấy lần, cứ như thể bát bẩn lắm vậy. Trương thị cũng cạn lời, ông ba Dư đưa đến rồi đi ngay. Chỉ có con gái út của ông tư Dư nói một tiếng đi thong thả, còn những người khác đều vùi đầu vào ăn.
Nhà Dư Dung cũng không rảnh bận tâm, sau khi chuẩn bị hết đồ dùng cho ngày mai cả nhà liền đi ngủ. Trương thị xót con gái, muốn để Dư Dung ở nhà nghỉ ngơi. Dư Dung lại không chịu. Hôm sau khi Dư Thụ sang gọi Dư Dung dậy, Trương thị với ông ba Dư đều đã gần xong xuôi. Dư Dung vội vàng rửa mặt rồi đi cùng cả nhà.
Bọn họ vẫn đến sớm như cũ, sau đó ngồi ở chỗ của ông bà lão bán bánh quẩy kia, quả nhiên ông lão lại tới. Hôm qua Trương thị vốn đã có ý kiến với ông bà lão này: “Hôm qua chúng ta đã hỏi sai nha, trông thì già cả rồi mà còn chơi xấu. Ta nói ngươi biết, đến trước ngồi trước. Tùng Nhi, đứng qua đây... ”
Miệng Trương thị không buông tha cho ai bao giờ. Mọi người luôn ức hiếp kẻ yếu, ông lão bánh quẩy thấy nhà Dư Dung người đông thế mạnh, không dám lên tiếng nữa. Bà bán bánh quẩy lẫn ông bán bánh quẩy đều tắt điện, hôm nay buôn bán tốt hơn thấy rõ.
Dư Dung tặng hai phần sủi cảo cho ông bà lão bán bánh quẩy: “Đều là người làm ăn buôn bán như nhau, chúng ta hà tất phải bất hòa, chung sống hòa thuận mới phải chứ.”
...
Việc kinh doanh ngày hôm nay tốt hơn nhiều, bởi vì cháo nhà Dư Dung bán cũng ăn kèm bánh quẩy, nên ông lão bán bánh quẩy cũng bán được khá nhiều. Ông lão cũng có qua có lại tặng cho nhà nàng mấy cái bánh. Trương thị vội vàng từ chối: “Ông à, đừng cho chúng ta làm gì. Chúng ta đều làm ăn, ai buôn bán cũng không dễ dàng gì.”
Bà lão bán bánh quẩy cũng không thích kiếm lợi từ người khác nói: “Cho các cô, cầm đi.”
Sau đó chợ sớm cũng tan nhanh, ông bác bán mì bên cạnh nói với đám người Dư Dung: “Họ cũng là người đáng thương, con trai còn trẻ đã qua đời. Con dâu ông ta giặt quần áo cho nhà người ta. Thông thường cháu ông ta cũng tới giúp một tay, nhưng mấy ngày nay tới nhà cậu nên không tới.”
“Như vậy cũng tốt hơn chúng ta, ngày nào chúng ta cũng phải chạy từ trong thôn tới, còn phải đi đường đêm. Haizz, bác à, chỗ bác vẫn còn nhiều mì, vậy bán cho chúng ta hai chén nhé?” Dư Dung cười nói.