Hai mắt Lục Cảnh Hành nhắm nghiền, hô hấp thong thả, vẫn đang ở trạng thái hôn mê.
Từ góc độ của Sở Từ có thể nhìn rõ ràng sườn mặt cùng cánh mũi cao thẳng của anh, Sở Từ mơ hồ nhớ lại, người này có một đôi mắt thâm thúy cùng gương mặt làm vô số người điên cuồng si mê, còn bây giờ trước mặt cô là một người đàn ông với làn da tái nhợt, môi trắng bệch, cằm mơ hồ lộ ra một ít râu, nhưng những điều này lại khiến anh tăng thêm vài phần cảm giác tang thương.
“Đại sư, con của tôi…”
Sở Từ không lên tiếng mà tiếp tục đánh giá khuôn mặt Lục Cảnh Hành, xem xong tướng mạo lại kết hợp với bát tự của anh mới bấm tay tính toán. Lục Cảnh Hành số mệnh cực tốt, là mệnh cách phú quý trời sinh, nhiều người cầu mà không được.
Đều là đầu thai, có người sinh ra là con nhà giàu có, có người cơm ăn còn không nổi; có người dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có người bề ngoài lại bình thường; có người thân thể tàn tật, lại có người khỏe mạnh… Việc đầu thai ngoại trừ liên quan đến nhân quả kiếp trước thì còn tùy vào tâm tính của mỗi người, trên mạng có người từng nói đầu thai là một kỹ năng sống, tuy rằng không chính xác lắm nhưng cũng không quá sai biệt, mệnh của Lục Cảnh Hành là cực tốt, hơn nữa Hàn Tuệ Mẫn vẫn luôn yêu thích làm việc thiện, có rất nhiều học sinh được bà giúp đỡ và mang ơn bà khiến mệnh con cái của bà được bảo vệ, điều này làm cho Lục Cảnh Hành mệnh cách tốt càng thêm tốt.
Có thể nói, mệnh cách anh ta là một thường thông thuận khiến người người đỏ mắt, từ trên bát tự cũng có thể nhìn ra, mặc kệ có bao nhiêu tai nạn hay mưa to gió lớn người này đều có thể hóa giải, mặc dù là tai nạn xe cộ cũng có thể vượt qua được mới đúng đi.
Trong mệnh cách người này lẽ ra không nên có chuyện bị tai nạn hay hôn mê, vậy chỉ có thể là có người ở sau lưng động tay động chân thôi.
“Hàn phu nhân, Lục tiên sinh có cùng ai kết thù hay không?”
Hàn Tuệ Mẫn lập tức nhíu mày: “Ý của cô là con trai tôi bị người khác phá rối nên mới như vậy sao?”
Sở Từ không phủ nhận, nói chuyện cùng người thông minh thì chỉ cần nói một chút người ta liền hiểu, cuối cùng là ai hại Lục Cảnh Hành cũng không phải chuyện mà cô phải quan tâm.
Hàn Tuệ Mẫn nhíu mày, ẩn nhẫn tức giận nói: “Nếu thật là có người cố ý hại con tôi, cả nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người này!”. Bà dừng lại một chút rồi hỏi: “ Cô Sở, cô xem qua giúp tôi, con trai tôi còn cứu được hay không?”
Sở Tứ không lên tiếng, cô hoàn toàn không nhìn thấy được hồn phách của Lục Cảnh Hành, nói cách khác, hồn phách của người này đang đi lạc. Bình thường hồn phách sẽ tự mình tìm về thân thể nhưng phải qua một đoạn thời gian mới có thể trở về, dù họ có muốn cũng không về ngay được, Sở Từ không chắc mình có thể triệu hồi hồn phách Lục Cảnh Hành hay không, chỉ có thể đợi sau khi làm phép xong mới có thể biết hồn phách anh rốt cuộc đi nơi nào.
Bệnh viện có chút nóng, Sở Từ tháo ra hai cúc áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.
Cô đi vòng quanh bốn phía Lục Cảnh Hành một lượt rồi mới nói: “Lục phu nhân, tôi cần ngài phối hợp”
Hàn Tuệ Mẫn nghe vậy không hề phật lòng mà ngược lại nở nụ cười, Sở Từ nói như vậy có nghĩa là con bà còn cứu được.
Bà kích động nói: “Cô Sở, chỉ cần cô có thể cứu con tôi thì cô muốn tôi làm gì cũng được!”
Sở Từ nghiêng đầu cười: “Lục phu nhân yên tâm! Tôi chỉ muốn một chén nước cùng một chiếc đũa mà thôi, ngài không cần khẩn trương!”
Hàn Tuệ Mẫn bật cười không thể tin nói: “Chỉ cần chén nước cùng một chiếc đũa?”
“Đúng vậy, chén nước cùng một chiếc đũa.”
Mọi thứ rất nhanh được chuẩn bị tốt, Sở Từ bắt chỉ tay tính giờ, mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng chỉ còn chờ canh giờ tới liền nhanh chóng làm phép cho Lục Cảnh Hành.
Thấy thời gian sắp đến, Sở Từ cầm lấy cây trâm chuẩn bị vẽ bùa làm phép.
Ai ngờ vừa vẽ được một tờ, cửa phòng bệnh đột nhiên lại bị đẩy ra.
Sở Từ nhìn lại, thấy người vào là ba nam một nữ và bác sĩ đang đứng ở phía ngoài, ba người đàn ông này có vài phần tương tự với Lục Cảnh Hành, Sở Từ đoán không sai thì vị lớn tuổi kia hẳn là cha của anh, còn lại hai người là anh trai.
Quả nhiên người một nhà đều có mệnh cách cực kỳ phú quý, không phải ai muốn cũng được.
Lục Thượng Trung chạy vào, vội la lên: “Tuệ Mẫn, tôi nghe tài xế nói bà tìm pháp sư đến làm phép cho Cảnh Hành! Bà nói xem, có phải là bà điên rồi không? Con trai gặp phải chuyện này, tôi là cha nó, trong lòng tôi cũng rất khổ sở. Nhưng bác sĩ đã nói rồi, Cảnh Hành duy trì được trạng thái này đã là kỳ tích!”
“Đúng vậy.” Lão đại Lục Cảnh Hàn cũng vội vàng mở miệng: “Mẹ, em trai thành như vậy trong nhà ai mà không khó chịu chứ? Mấy tháng nay chúng ta bỏ mặc tất cả mọi chuyện, vẫn luôn thay Cảnh Hành tìm chuyên gia phẫu thuật, cũng đã hỏi qua rất nhiều chuyên gia uy tín ở nước ngoài, con biết mẹ cũng khó chịu, nhưng ở thời điểm này mẹ càng phải nghe lời bác sĩ nói!”
“Đại ca nói không sai.” Lão nhị Lục Cảnh Thần nhíu mày: “Mẹ đừng nóng nảy chạy loạn nữa, bác sĩ Trần cùng bác sĩ Tôn là chuyên gia đứng đầu trong nước, bọn họ đều trị không hết, mẹ tìm một cái thầy bói tới là có thể chữa khỏi bệnh của Cảnh Hành sao? Mẹ không phải là hồ đồ rồi chứ?”
Con dâu cả Tô Tĩnh Ý kéo tay Hàn Tuệ Mẫn nhẹ nhàng nói:
“Mẹ, con cảm thấy hai người bọn họ nói không sai, Cảnh Hành như vậy ai cũng đều khổ sở, nhưng nếu thầy bói có thể chữa khỏi cho người thực vật thì bác sĩ còn dùng để làm gì? Mẹ cũng đừng để bị người khác lừa.”
Sau khi nói xong, mọi người đều nhìn về phía Sở Từ, tuy là nghe tài xế nói qua thầy bói là một cô bé còn chưa trưởng thành, nhưng người trước mắt vẫn làm bọn họ cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ cô bé kia lại xinh đẹp như vậy, một cô gái xinh đẹp làm cái gì không tốt mà lại muốn làm thầy bói lừa gạt người khác chứ? Lừa người cũng thì thôi, nhiều nhất chỉ là mất chút tiền, nhưng đây lại là chuyện liên quan đến mạng sống, thế mà cũng lừa gạt cho được! Thử hỏi còn có lương tâm sao?
Hàn Tuệ Mẫn thấy bọn họ mỗi người nói một câu, lập tức la lên:
“Các người khinh tôi ngớ ngẩn? Tôi nói cho mấy người biết, tôi không ngốc! Đầu óc tôi hoàn toàn bình thường!”
Bác sĩ Tôn nghe vậy, thở dài nói: “Lục phu nhân, chúng tôi hiểu tâm trạng của ngài nhưng tình trạng của Cảnh Hành thập phần nghiêm trọng, có thể nhặt về một cái mạng đã là kỳ tích, duy trì loại trạng thái này đã là kết quả tốt nhất rồi, ít nhất người vẫn còn sống không phải sao? Ngài tìm thầy bói đến làm phép không phải là muốn đánh vào mặt chúng tôi sao? Chẳng lẽ chúng tôi mấy cái bác sĩ đứng đầu cả nước còn không thắng nổi một cái thầy bói? Ngài nói làm sao chúng tôi có thể tin cô ấy chứ? Nếu cô ta có thể đem Cảnh Hành đánh thức, tên của tôi liền viết ngược lại cho bà xem.”
Lời này làm người Lục gia liên tiếp gật đầu.
Hàn Tuệ Mẫn đau đầu nói: “Tôi biết mấy người đều không tin thuật đoán mệnh, nhưng hiện tại tôi đã mời người ta tới rồi, Sở Đại sư là có thực lực thật sự! Nếu đại sư làm phép không sẽ tổn hại gì tới Cảnh Hành thì vì cái gì mà không thử? Nếu như không có hiệu quả thì trong lòng tôi cũng bớt khó chịu hơn, như thế nào lại nói tôi vả mặt bác sĩ chứ?”
Bà vừa nói xong vài vị bác sĩ đều có chút không vui, chỉ là trên mặt không dám biểu hiện ra, địa vị Lục gia còn tại đây, Lục Cảnh Hành lại là minh tinh, nhà này trừ kinh tế thì địa vị xã hội cũng rất cao, đắc tội với bọn họ không có lợi, chỉ là lần đầu tiên họ gặp phải một người ngu xuẩn như thế, không tin bác sĩ lại tin tưởng thầy bói lừa gạt, truyền ra ngoài thật là làm người ta chê cười!
Lục Thượng Trung nhìn chằm chằm Sở Từ trong chốc lát, trong mắt có đánh giá, xem xét cùng hoài nghi, chỉ là không có tin tưởng. Sở Từ cũng không thèm để ý, người như vậy cô gặp nhiều rồi, đến cuối cùng còn không phải ngoan ngoãn kêu cô một tiếng đại sư sao? Sở Từ cong môi, cười nói:
“ Vậy…chuyện làm phép này có tiếp tục nữa không, Lục phu nhân?”
“Làm!”
“Không làm!”
Hàn Tuệ Mẫn cùng Lục Thượng Trung đồng thời trả lời, Hàn Tuệ Mẫn nóng nảy, Sở Từ đã nói có thể trị tốt cho Cảnh Hành, cho dù chỉ có một chút khả năng bà cũng muốn thử, nghĩ vậy, Hàn Tuệ Mẫn kiên trì nói: “Thượng Trung, còn có ba người các người!”
Hàn Tuệ Mẫn nhìn về phía chồng cùng con trai và con dâu, nói: “Các người hiện tại không cho tôi thử tôi cũng sẽ lén tìm đại sư hỗ trợ, một khi đã như vậy, chi bằng để đại sư tiếp tục làm phép, nếu không có tác dụng thì tôi cũng sẽ hết hi vọng, nếu hữu dụng, đối với chúng ta mà nói chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
Bà nói như vậy khiến người nhà họ Lục chỉ biết nhìn nhau rồi đồng thời nhận thua mà thở dài.
Hàn Tuệ Mẫn người này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá cố chấp, lại đi tin tưởng một cái thầy bói? Còn là một cô bé nhìn như mới mười bảy tuổi? Còn không bằng tin rằng trên đời có ma đâu!
Nhóm bác sĩ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm khinh thường, thầm nghĩ người nhà họ Lục này thực là dễ lừa, loại nha đầu lừa đảo này mà cũng tin được! Lục gia không tin bác sĩ lại đi tin thầy bói, đây quả là sỉ nhục lớn nhất đối với nghề nghiệp của bọn họ.
Sở Từ đảo mắt nhìn qua, khóe môi khẽ cong, thật tốt, mỗi người đều hoài nghi cô chờ cô xấu mặt, may mà cô đây đại nhân đại lượng không cùng đám hậu bối các người so đo.
“Nếu bàn bạc xong, tôi liền bắt đầu làm phép.”
Thấy không ai phản đối nữa Sở Từ mới thu hồi ý cười, cô lạnh mặt cầm lấy nửa chén nước, đặt một đôi đũa lên trên, ngay sau đó dùng trâm bắt đầu vẽ bùa, vẽ xong một lá, Sở Từ đem phù chú dán lên trán Lục Cảnh Hành, lại vẽ thêm một lá đặt ở trên chén.
Sau đó cô viết sinh thần bát tự của Lục Cảnh Hành lên bùa rồi nhanh chóng niệm, việc lạ lập tức xảy ra, lá bùa viết sinh thần bát tự đột nhiên bốc cháy!
Mọi người biến sắc, lần đầu tiên họ gặp phải chuyện như vậy, phù chú ở trong không khí, không có lửa thế nhưng có thể bốc cháy!
Mọi người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Sở Từ đem bùa thả vào trong chén, tĩnh tâm ngưng thần, trong miệng vẫn luôn niệm chú, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi đũa kia.
Lúc mới bắt đầu không có gì xảy ra, ước chừng sau một phút đồng hồ, ngoài cửa bỗng nhiên thổi vào một trận gió kỳ quái, cơn gió không tác dụng lên những thứ khác mà chỉ đem phù chú trên đầu Lục Cành Hành thổi bay.
Cùng lúc đó, chiếc đũa đặt trên chén nước bỗng nhiên dựng thẳng lên, làm ai ai cũng đều hoảng hồn. Thật là kì quái! Không có bất cứ ngoại lực gì, chiếc đũa thế nhưng tự động dựng lên ở trong chén, đây không phải là điều mà khoa học có thể giải thích được.
Cả đám người dường như cảm thấy thế giới quan của mình đang vỡ vụn.
Ngay sau đó, người Lục gia lo lắng cùng đề phòng mà nhìn về phía bên kia chén.
Sau khi chiếc đũa dựng thẳng lên, Sở Từ bỗng dưng dừng niệm chú, cô thở dài, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, bắt đầu thu thập đồ đạc.
Mọi người sửng sốt, Lục Cảnh Hàn căn bản đã quên vừa rồi mình hoài nghi Sở Từ thế nào, hắn cẩn thận hỏi:
“Đại sư, em trai của tôi..”
“Sở đại sư, con của tôi..”
“Đại sư, em tôi..”
Sở Từ ha hả cười, thầm nghĩ đám người Lục gia quên rất nhanh đi, người nào cũng gọi đại sư một cách tự nhiên cứ như vẫn luôn sùng bái cô ấy, Sở Từ thiếu chút nữa cảm thấy sự nghi ngờ trong mắt bọn họ vừa rồi đều là giả.
Sở Từ chỉ nhìn bọn họ một cái.
Mấy người đàn ông thẹn thùng, khụ khụ vài cái rồi tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
Sở Từ hơi cong khóe môi nói: “Tôi chưa nói cho mấy người biết hả?”