Có lẽ mỗi cái thiếu niên đều sẽ có hứng thú rất lớn đối với súng ống, Diệp Phi đương nhiên cũng không ngoại lệ, vốn dĩ trước đây thời điểm đi tới nơi này, thân thể của hắn căn bản không thể chịu được sức giật của súng ống, mặc dù rất muốn tự tay trải nghiệm, nhưng vẫn không được như nguyện, sau đó thời điểm tiếp quản Lăng Vân Hội, chính hắn cũng có thể lấy được súng ống rất dễ dàng, nhưng lại không có ý nghĩ kia, bởi vậy cho tới bây giờ, Diệp Phi cũng chỉ dùng qua súng một lần trong tang lễ của Diệp Lăng Thiên, mà lúc đó bởi vì trong nội tâm phẫn nộ, bản thân cũng không có để tâm đi cảm thụ qua, cho nên sau khi nghe được đề nghị của Lý Vân, không khỏi nổi lên hứng thú, vội vàng gật đầu đồng ý.
Ba người cùng đi vào sân tập bắn, phân ra mỗi người đứng trước một bia mục tiêu, bởi vì nơi này là chiến đội đặc chủng, cho nên không giống những đơn vị bộ đội khác-coi như là có súng cũng không cho viên đạn, nơi này chỉ sợ kỹ thuật bắn súng của ngươi không tốt, về phần trong lúc luyện tập dùng nhiều hay ít viên đạn, căn bản sẽ không có người quan tâm .
Diệp Phi cầm súng ngắn lên, hướng bia mục tiêu ngoài năm mươi mét, tập trung ngắm tới, lần đầu tiên chính thức nghịch súng, hắn cũng muốn cố gắng để cho mình bắn chuẩn một chút, không ngờ rằng lần này vừa tập trung tinh thần, lại phát hiện trước mắt của mình giống như được đặt một cái kính viễn vọng, bia ngắm cách đó năm mươi mét liền giống như đang đặt ở ngay trước mắt hắn, điều này làm cho Diệp Phi không khỏi có chút kỳ quái.
Bên kia Trương Cường và Lý Vân cũng đã bắt đầu xạ kích rồi, hơn nữa tốc độ xạ kích cũng là cực nhanh, chỉ nghe tiếng súng không ngừng "Bang bang" bên tai, mà ở trên màn hình điện tử hiện lên kết quả mỗi lần bắn, cũng không có một người nào hay một lần bắn nào thấp hơn 9 điểm đấy, có thấy được, kỹ thuật bắn súng của bọn họ đều là vô cùng tốt, tuy nhiên Diệp Phi lại tạm thời không nổ súng, mà là tự hỏi về sự biến hóa này của mình, nghĩ tới nghĩ lui, lý do duy nhất có thể giải thích đấy, cũng chỉ có năng lực đặc thù giống như dã man nhân kia của mình, chỉ là trong kỹ năng của dã man nhân dường như cũng không có loại năng lực tinh chuẩn(1) đồ vật này ah.
Trương Cường cùng Lý Vân rất nhanh liền đem số đạn trong súng bắn hết, trông thấy Diệp Phi đến giờ vẫn ngay cả súng cũng không giơ lên, còn tưởng rằng hắn cảm thấy không tự tin, vì vậy cùng nhau đi đến bên cạnh hắn, Trương Cường cười nói:
- Tiểu Mãn, không cần sợ bắn không trúng, chỉ cần tập trung nhắm tới rồi nổ súng là được.
Lý Vân cũng nói:
- Đúng vậy a, đây là lần đầu tiên ngươi dùng súng, cho dù bắn không được cũng sẽ không có người nào cười ngươi, nhớ năm đó ta vừa mới vào quân ngũ, ban đầu cũng là mười phát bắn ra không có một phát nào trúng bia đấy.
Đây cũng là Lý Vân cố ý nói ra để cho Diệp Phi cảm thấy tự tin hơn, tuy rằng thời điểm hắn vừa mới vào quân mặc dù kỹ thuật bắn súng còn lâu mới có thể so sánh với hiện giờ, nhưng cũng sẽ không đến mức bắn không trúng bia.
Diệp Phi cười cười, giơ súng hướng bia ngắm bóp cò, chỉ nghe được một tiếng "Phanh" giòn giã vang lên, trên màn hình điện tử lập tức hiện lên kết quả lần bắn của hắn, dĩ nhiên lại là mười điểm.
Hai người Trương Cường, Lý Vân đều giật mình, Trương Cường cười lớn:
- Được a Tiểu Mãn, phát súng đầu tiên đã bắn tốt như vậy, tới, thử lại lần nữa!
Diệp Phi biết mình cũng nên để lộ một ít bản lĩnh, bằng không đến lúc tác chiến, bọn họ khó tránh khỏi bởi vì phải chiểu cố mình mà có điều vướng bận, vì vậy giơ súng liên tiếp xạ kích, chỉ nghe một hồi tiếng súng "rầm rầm rầm", Diệp Phi một hơi đem mười một phát súng còn lại bắn ra, tốc độ xạ kích vậy mà lại không thấp hơn hai người vừa rồi.
Hai người Trương Cường, Lý Bân đều cười thầm trong lòng, xem ra Diệp Phi vẫn là tâm tính tiểu hài tử ah, bắn trúng phát súng đầu tiên liền có chút đắc ý quên mình rồi, vậy mà lại học theo hai người bọn họ học đòi bắn nhanh, phải rằng súng muốn bắn được chuẩn cũng không phải là quá khó khăn, khó chính là làm cách nào để có thể bắn thật nhanh, bởi vì điều này chẳng những yêu cầu kỹ năng bắn súng rất cao, hơn nữa còn là khảo nghiệm về sức mạnh của bắp thịt, yêu cầu phải hạn chế tối đa sức giật của súng trong thời gian cực ngắn, bằng không căn bản không có khả năng bắn chuẩn được.
Nhưng sau đó kết quả hiện trên màn hình điện tử lại làm cho hai người Trương Lý đều sợ ngây người, Diệp Phi trước sau bắn ra tổng cộng là mười hai phát, mà kết quả trên màn hình điện tử lại hiện lên 120 điểm, nói cách khác, mỗi phát súng của Diệp Phi đều bắn trúng chính giữa hồng tâm-mười điểm?
- Ah! Tiểu Mãn, ngươi làm như thế nào vậy?
Ngây người một hồi, hai người Trương Lý đồng thời tỉnh táo lại, trăm miệng một lời hỏi ra.
Diệp Phi cười cười nói:
- Có lẽ là thị lực của ta khá tốt a.
Trương Cường lắc đầu nói:
- Không có khả năng, chỉ có thị lực tốt căn bản là không làm được như vậy, còn phải có lực tay rất khỏe và ổn định mới được, xem ra công phu gia truyền của Liễu đội trưởng thật đúng là lợi hại ah!
Nói xong không khỏi có chút cảm khái.
Trương Cường nói ra lại khiến Diệp Phi hai mắt tỏa sáng, rốt cục nghĩ tới nguyên nhân của một màn vừa rồi, chính là ở trong kỹ năng "ném mạnh" của dã man nhân, nếu như muốn "ném mạnh" chuẩn xác, đương nhiên là phải có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc về thị lực lẫn lực tay, mà năng lực cùng loại với kính viễn vọng kia của mình, hẳn là công lao của chính là cái kỹ năng này rồi, có điều chỉ là trong kỹ năng không có giới thiệu mà thôi, xem ra một bộ kỹ năng dã man nhân này của mình còn có không gian rất lớn để khai phá, vốn cho là đây chỉ là nền tảng để thân thể của mình trở nên mạnh mẽ, tối đa cũng chỉ là để cho tốc độ, lực lượng và cả lực phòng ngự của mình tăng mạnh, nhưng hiện tại xem ra là mình sai rồi, nếu như thật sự nghiên cứu thấu triệt bộ kỹ năng này, chỉ sợ uy lực cũng sẽ không thua kém gì bộ công pháp kia của mình, điều này làm cho nội tâm Diệp Phi vô cùng kích động.
Hai người Trương Lý ngạc nhiên một hồi, lại để cho Diệp Phi thử bia di động, mà Diệp Phi đã định biểu hiện năng lực của mình trên phương diện này, tự nhiên cũng sẽ không giấu dốt, ngoại trừ hai phát súng đầu tiên bởi vì không thích ứng mà bắn thấp điểm một chút ra, toàn bộ sau đó lại đều là mười điểm, hơn nữa tốc độ bắn so với lần bắn bia cố định kia cũng không chậm hơn bao nhiêu.
Sau khi hai người Lý Vân đợi Diệp Phi bắn xong, đột nhiên kích động xúm lại cùng nhảy dựng lên, Lý Vân cười ha ha nói:
- Ha ha, chiến đội đặc chủng Vọng Hải chúng ta rốt cục cũng có một Thần Thương Thủ (2) chính thức rồi, nhìn xem đám gia hỏa kinh thành kia còn dám khoa trương hay không!
Dưới sự kích động, bọn họ cũng đã coi Diệp Phi trở thành một thành viên của mình rồi.
Diệp Phi nghe vậy liền sững sờ, nghi hoặc hỏi:
- Cái gì gia hỏa kinh thành?
Trương Cường khôi phục tâm tình kích động của mình một chút, liền giải thích :
- Là như vậy, trong lần đại hội thi đấu giữa bộ đội đặc chủng nửa năm trước, chiến đội đặc chủng của kinh thành đột nhiên xuất hiện một cái Thần Thương Thủ, đem toàn bộ người của chúng ta đánh bại, những người kia liền vô cùng đắc ý ah, nếu không phải đại đội trưởng đem cả đám bọn họ đánh gục trong loạt trận thi đấu cá nhân, chỉ sợ lần đó chúng ta thật đúng là mất hết thể diện a, hiện tại thì tốt rồi, có ngươi ở đây, chúng ta rốt cuộc không cần sợ so tài bắn súng với bọn họ rồi!
Diệp Phi không khỏi có chút dở khóc dở cười, không nghĩ tới những đội viên thân kinh bách chiến này cũng sẽ giống như tiểu hài tử tranh giành mấy chuyện không đâu kia, tuy vậy hắn cũng thực sự hiểu rõ, bọn họ chỉ là cạnh tranh lành mạnh, cũng không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác mấy ngày tới, vì vậy cũng không nói gì thêm, chỉ cười nói:
- Nếu gặp được vị Thần Thương Thủ kia, ta cũng muốn cùng hắn so tài một chút rồi.
Sau khi biết được khả năng bắn súng của Diệp Phi, hai người Trương Cường đều cực kỳ hưng phấn, vốn định lôi kéo hắn đến sân huấn luyện để thử chút thân thủ của hắn đấy, chỉ là lại nghĩ đến thân thủ kinh khủng kia của Liễu Quân Di, cuối cùng vẫn là không nói ra miệng, mặc dù bọn họ cũng không quá coi trọng ánh nhìn từ bên ngoài, nhưng nếu để cho một tên tiểu bối như Diệp Phi đánh ngã, dù sao cũng sẽ rất khó coi đấy.
Sau khi nhận thấy ở lại nơi này có thể học được một ít vấn đề mà mình không biết, Diệp Phi quyết định tại trước khi xuất phát liền ở trong quân doanh, vì vậy gọi điện thông báo cho tất cả người mà mình quan tâm. Diệp Ngưng Sương, Tiêu Hàm Nguyệt còn có Hứa Thư Vân thì hắn đều nói sự thật, còn đối với Tô Ngọc Nhàn thì lại nói là mình phải tham gia một hoạt động ngoại khóa của tổ, phải qua một thời gian mới có thể trở về, chúng nữ biết rõ Diệp Phi có việc quan trọng, cũng đều không ngăn trở hắn, tuy nhiên cũng lại có chút không nỡ, mà ngay cả Hứa Thư Vân cũng giống như vậy, điều này để cho nội tâm Diệp Phi ngoài cảm động ra, đồng thời cũng rất là hưng phấn.
* * *
(1) tinh chuẩn: làm rõ một vật thể từ xa ( khái niệm này thường gặp trong việc định vị một vật, ở đây tạm hiểu là thu ảnh và phóng đại giống như khi sử dụng ống nhòm)
(2) Thần Thương Thủ : tay súng thiện xạ ( một loại danh hiệu )