Vị đại đội trưởng chiến đội Đông Bắc là người đầu tiên đứng lên nói:
- Chúng ta dứt khoát gom thành 1 đội, tất cả tụ tập cùng một chỗ, mọi người cùng nhau tiến vào giết địch là tốt nhất.
Liễu Quân Di lắc đầu nói:
- Điều này e rằng không được, ngày hôm qua chúng ta cũng đã phân tích qua, số lượng quân địch có khả năng lớn hơn rất nhiều so với chúng ta, hơn nữa còn nắm rõ phương hướng hành động của chúng ta như lòng bàn tay, nếu như liều lĩnh xông vào, chỉ sợ sẽ bị bao vây lần nữa.
- Bao vây liền bao vây, cùng lắm đến lúc đó liền liều mạng với bọn chúng, những tinh anh chiến đội đặc chủng chúng ta còn có thể sợ bọn chúng hay sao?
Vị đại đội trưởng này vốn là tính tình nóng nảy, hành động hôm qua chẳng những không công mà lui, ngược lại còn để cho đối phương phục kích hai cái tiểu đội bên mình, điều này khiến cho trong lòng của hắn rất không thoải mái.
Liễu Quân Di trầm mặt xuống nói:
- Nói đơn giản như vậy, nếu như thật sự trúng mai phục, chỉ sợ gần ngàn người chúng ta không có một người nào, không có một kẻ nào có thể sống sót, chẳng lẽ ngươi muốn đem toàn bộ những đội viên tinh anh này chôn vùi ở nơi đây hay sao?
Nói đến sau cùng, giọng điệu cũng đã trở nên vô cùng nghiêm khắc.
Vị đại đội trưởng kia bị nàng chặn lời quát lớn, không khỏi cúi đầu, nhưng cũng không nhịn được vụng trộm nhìn qua Diệp Phi ngồi ở bên người Liễu Quân Di, nhỏ giọng thầm nói:
- Vậy cũng không chắc a.
Giọng của hắn vốn rất lớn, tuy là nhỏ giọng nói thầm, nhưng toàn bộ người trong phòng họp cũng đều nghe được.
Lúc này những người khác cũng đều hiểu rõ suy nghĩ của vị đại đội trưởng chiến đội Đông Bắc kia, đồng thời cũng hướng Diệp Phi nhìn qua, trong mắt tràn đầy sùng bái, đặc biệt là người của hai tiểu đội được hắn cứu hôm qua, bởi vì được tận mắt chứng kiến sự cường hãn của hắn, trong mắt lại càng lộ ra một loại cuồng nhiệt.
Trong nội tâm Diệp Phi không khỏi cười khổ, xem ra ngày hôm qua mình biểu hiện ra quá mức lợi hại, những bộ đội đặc chủng tinh anh này vậy mà cũng đã sinh ra sự ỷ lại đối với mình. Quả thực nếu để cho Diệp Phi một mình hành động, hắn rất có nắm chắc trong vòng ba ngày có thể tìm được đại bản doanh quân địch, hơn nữa dựa vào sức mạnh của một mình hắn diệt sạch toàn bộ bọn chúng. Hiện tại, sau khi dùng tới kỹ năng phòng ngự, hắn chỉ cần không đụng phải các loại vũ khí nóng hay bom đạn bộc phá với uy lực cao, thì bất cứ ai cũng không thể gây thương tổn đến một sợi lông của hắn, hơn nữa với tốc độ của hắn, còn có ai có thể đem chất nổ uy lực cao như vậy ném tới trên người hắn?
Nhưng Diệp Phi cũng không muốn làm như vậy, nếu như mình vừa đến đã một mình đem địch nhân san phẳng rồi, mặc dù đối với đội viên chiến đội đặc chủng mà nói tạm thời là một chuyện tốt, nhưng cũng không tránh khỏi tạo thành đả kích nhất định đối với lòng tin của bọn họ. Hơn nữa, nếu như bọn họ triệt để sinh ra tâm lý ỷ lại đối với chính mình, như vậy bọn họ cũng sẽ không còn ý chí chiến đấu. Những người này chính là lực lượng Diệp Phi muốn thu về sử dụng sau này đấy, sao có thể để cho bọn họ biến thành như vậy? Thứ hai, hắn cùng Liễu Quân Di cũng vừa mới xác định quan hệ vào đêm qua, đương nhiên là muốn có nhiều thời gian cùng nàng ở chung một chút, tối thiểu cũng phải để trong lòng của nàng chỉ còn chính mình, sau đó mới có thể rời đi nơi này, bằng không sau khi trở lại Vọng Hải, gặp mặt Ngọc Vô Hà, nói không chừng nàng sẽ lại đắn đo không quyết.
Liễu Quân Di dường như cũng nhìn ra sự tiêu cực của đội viên chiến đội đặc chủng, vội vàng cho Diệp Phi cái nháy mắt, ra hiệu hắn nói ra một chút, Diệp Phi hướng nàng khẽ gật đầu, đứng lên nói:
- Các vị đội trưởng, ta nói ra một câu hi vọng mọi người nghe xong cũng đừng mất hứng, nếu như chúng ta thật sự rơi vào vòng vây của kẻ địch, chỉ sợ toàn quân nhất định sẽ bị tiêu diệt, một người cũng chạy không thoát.
- Ngay cả ngươi cũng không được sao?
Vị đại đội trưởng chiến đội Đông Bắc kia là người thẳng tính, nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó, cũng không bận tâm nói như vậy có thể sẽ làm cho mọi người trong phòng họp bao gồm cả mình bị mất mặt hay không.
- Đương nhiên không được.
Trên mặt Diệp Phi liền lộ ra nụ cười khổ:
- Ta từng luyện qua một ít công phu dạng bộc phát, nếu như chém giết trong thời gian ngắn, đương nhiên là không có vấn đề, nhưng hiện tại kẻ địch của chúng ta phỏng chừng ít nhất cũng có khoảng mấy ngàn người, một mình ta sao có thể đối phó được toàn bộ? Không lừa gạt các vị, ngày hôm qua ta bề ngoài giống như không có việc gì, kỳ thật lại là bị thương rất nặng đấy, nếu không phải đêm qua được tiểu di dốc lòng chăm sóc, chỉ sợ hôm nay cũng không đứng dậy nổi, hơn nữa đại chiến ngày hôm qua cũng đã khiến cho ta bị thương căn nguyên(1), hiện tại ngay cả một chút chân khí cũng không vận lên được.
Đám sỉ quan chỉ huy của chiến đội đặc chủng mặc dù cũng đều là nhân vật khôn khéo, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Phi sẽ tận lực hạ thấp mình như vậy, lại cố ý nói ra nghiêm trọng như thế, vậy nên đối với lời nói của hắn cũng là tin tưởng không nghi ngờ, người của hai tiểu đội được hắn cứu hôm qua thời điểm nhìn về phía hắn, lại càng là dùng một loại ánh mắt tràn đầy cảm kích, nhưng cũng giống như tất cả mọi người, cũng đều trở nên có chút thất vọng.
Liễu Quân Di khen ngợi liếc nhìn Diệp Phi, nàng biết rõ Diệp Phi chịu hạ thấp mình như vậy, là bởi vì ánh mắt vừa rồi của chính nàng, trong nội tâm không khỏi vừa là cảm động lại có thêm chút ngọt ngào, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn đầy nhu tình. Trong lòng Diệp Phi không khỏi rung động, cũng là thâm tình quay sang nhìn nàng.
- Ngoại trừ biện pháp này, mọi người còn biện pháp nào khác không?
Cũng may Liễu Quân Di tâm chí kiên định, vội vàng dời đi ánh mắt, đem chủ đề nói chuyện mở ra, bằng không chỉ sợ dáng vẻ thâm tình của bọn họ sẽ không tránh khỏi bị người khác thấy được.
Tuy rằng đêm qua mọi người cũng không có cùng nhau bàn bạc, nhưng ý nghĩ trong lòng về cơ bản lại là giống nhau, đó là lại để cho Diệp Phi_kẻ mạnh đến nỗi phi nhân loại này đem địch nhân tách ra, sau đó mọi người đồng loạt xông lên tiêu diệt toàn bộ, có điều bây giờ lại nghe nói ngay cả Diệp Phi cũng bị thương, trong lúc nhất thời lại không còn biện pháp nào khác, sau khi nghe xong câu hỏi của Liễu Quân Di, đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Liễu Quân Di cũng hiểu rõ, nếu như bọn họ đã sinh ra lòng ỷ lại đối với Diệp Phi, như vậy làm sao có thể lại nghĩ được ra cái biện pháp gì? Vì vậy cũng không bức ép bọn họ, nói ra:
- Vậy tan họp trước đi, thông báo cho cả đội, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi, đợi chúng ta thương lượng ra biện pháp tốt lại quyết định xem hành động như thế nào.
Đám sĩ quan chỉ huy lần lượt rời đi, nhưng Diệp Phi lại vẫn ngồi ở bên người Liễu Quân Di, cười hì hì nhìn nàng, Liễu Quân Di bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, đưa tay tới sau lưng hắn véo một cái, hỏi:
- Tiểu bại hoại, nhìn bộ dạng vừa rồi của ngươi giống như đã tính trước được mọi việc a, có phải là đã nghĩ ra được biện pháp gì tốt hay không?
- Quả nhiên không hổ là tiểu di yêu quý của ta, rất là thông minh a.
Diệp Phi cười nói:
- Không sai, ta đã có một biện pháp, có lẽ có thể thử xem.
- Đó là biện pháp gì nha? Ngươi mau nói cho ta biết!
Liễu Quân Di có chút sốt ruột nói.
Diệp Phi lại lắc đầu :
- Không được, nếu như hiện giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định sẽ lập tức hạ lệnh xuất phát, nhưng mà hôm nay ta thật sự không muốn ra ngoài.
- Vì cái gì nha?
Liễu Quân Di không rõ vì cái gì Diệp Phi rõ ràng đã có biện pháp, lại không muốn mau chóng đem kẻ địch tiêu diệt.
- Bởi vì ngươi a.
Trên mặt Diệp Phi lộ vẻ đau lòng:
- Tư thế đi đường vừa rồi của ngươi có chút không đúng, nhất định còn rất không thoải mái, nếu như lại hành quân mà nói, nhất định sẽ càng khó chịu đấy, cho nên ta muốn để ngươi nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.
Trên mặt Liễu Quân Di không khỏi nổi lên một vòng đỏ ửng, trong nội tâm lại là cực kỳ ngọt ngào, thì ra Diệp Phi là vì chuyện này mới không nói ra phương pháp, chỉ là chứng kiến cái nụ cười xấu xa kia của hắn, nhịn không được gắt giọng:
- Còn dám nói sao, đều là cái tiểu bại hoại nhà ngươi làm hại a!