- Nếu ngươi không đòi làm bốn lần liên tiếp, cũng sẽ không trở thành như vậy đấy.
- Không cho phép ngươi nói!
Liễu Quân Di nhớ tới biểu hiện đêm qua của mình, trong nội tâm càng thêm ngượng ngùng, dùng sức cấu véo cánh tay của hắn, gắt giọng:
- Ta không quản, dù sao đều là tại ngươi!
- Được, được, trách ta, đều tại ta!
Diệp Phi lập tức giơ tay đầu hàng, nhưng trong lòng lại âm thầm cao hứng, nàng đã có thể lộ ra bộ dạng làm nũng này trước mặt mình, nói rõ trong lòng của nàng khoảng cách bị mình triệt để chinh phục cũng đã rất gần rồi, vì vậy cười nói:
- Đã làm sai chuyện, nhất định phải đền bù tổn thất đấy, hiện tại để ta vịn lão bà thân ái của ta đi nghỉ ngơi a!
Nói xong liền đứng dậy, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của Liễu Quân Di, muốn đem nàng đỡ dậy.
- Muốn chết a! Bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
Liễu Quân Di lập tức hoảng hốt, vội vàng gạt bỏ cánh tay vòng tới trên lưng mình của Diệp Phi.
Diệp Phi lại ôm lấy nàng lần nữa, cười nói:
- Nhìn thấy thì nhìn thấy a, ta dìu tiểu di của mình, đây không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa(1) hay sao? Ai sẽ nói cái gì?
- Còn biết ta là tiểu di của ngươi nha?
Liễu Quân Di trắng mắt liếc Diệp Phi, lại không phản đối nữa, trong nội tâm cũng hiểu rõ, mình như vậy ngược lại giống như có chút chột dạ rồi, chỉ là nghĩ đến Diệp Phi hiện giờ lại có thể bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ lúc trước hắn cũng đã từng có kinh nghiệm trong chuyện này? Xem ra có thời gian nhất định phải hỏi hắn một chút.
Sau khi đứng lên, Liễu Quân Di cũng vòng tay ôm lấy eo của Diệp Phi, cùng hắn tiến ra ngoài, bởi vì bọn họ ôm lẫn nhau như vậy, người khác lại là nhìn không ra rốt cuộc là ai vịn ai rồi, còn tưởng rằng thương thế của Diệp Phi không tốt, Liễu Quân Di đang dìu hắn đâu, thậm chí còn có mấy người tới hỏi thăm có cần giúp đỡ hay không.
Khí lực của Diệp Phi là mạnh cỡ nào, ôm eo Liễu Quân Di như vậy, cánh tay hơi dùng sức, đã đem toàn bộ sức nặng của nàng tập trung trên người mình, lúc này Liễu Quân Di gần như là hai chân bước đi cách mặt đất.
Dựa vào lồng ngực rắn chắc của Diệp Phi, Liễu Quân Di chỉ cảm thấy trong nội tâm một mảnh an bình, loại cảm giác được người khác cẩn thận che chở này, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thụ qua, trong lúc nhất thời hạnh phúc đến độ sắp muốn ngất đi rồi.
Nhanh chóng trở lại gian phòng của Liễu Quân Di, Diệp Phi giúp nàng cởi giày, để cho nàng nằm xuống, chính mình lại ngồi xuống bên giường, lôi kéo một bàn tay nhỏ bé của nàng áp vào bên mặt mình, ôn nhu nói:
- Đêm qua ngươi không ngủ được nhiều, hiện giờ ngủ bù một giấc a.
- Ừm.
Liễu Quân Di dịu dàng gật đầu, trong lòng nghĩ tới, người "ra sức" đêm qua vẫn là hắn a, hắn nhất định cũng rất mệt mỏi, vì vậy nói ra:
- Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi một chút đi, chính ta không có chuyện gì.
Diệp Phi lại không rời đi, vẫn ngồi ở chỗ đó, mỉm cười nói:
- Ta không cần nghỉ ngơi, liền ở đây cùng ngươi là được rồi.
Chứng kiến trong mắt hắn lộ ra vẻ yêu thương nồng nhiệt, Liễu Quân Di không khỏi hoảng sợ, vội nói:
- Ta thật sự không được, chỗ đó hiện giờ còn có chút chết lặng(2) đâu, nghỉ ngơi một chút lại nói được không?
Diệp Phi đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức liền hiểu ý của nàng, cười nói:
- Ngươi yên tâm đi, trước khi thân thể ngươi còn chưa khôi phục, ta nhất định sẽ không làm bừa đấy, cái ta yêu là con người của ngươi, cũng không phải chỉ là thân thể của ngươi, biết không?
Liễu Quân Di hạnh phúc khẽ gật đầu, nhưng lại vẫn thúc giục hắn, nói:
- Ngươi vẫn nên trở về đi, hiện tại ngươi đã là anh hùng trong chiến đội rồi, lát nữa tin tức ngươi bị thương được truyền đi, nhất định sẽ có người tới hỏi thăm ngươi đấy, nếu để cho bọn họ trông thấy chúng ta như bây giờ sẽ không tốt.
Liễu Quân Di vừa dứt lời, liền nghe được bên ngoài có người hô "Báo cáo", từ trong giọng nói hai người đều có thể nghe ra đó là Trương Cường, Liễu Quân Di hô lên, hỏi:
- Trương đội trưởng, có chuyện gì không?
- Không có, chỉ là nghe nói Tiểu Mãn bị thương, ta muốn đến thăm hắn một chút.
Thanh âm Trương Cường từ bên ngoài truyền vào.
Liễu Quân Di liếc nhìn Diệp Phi, ý là: Ta nói không sai a?
Diệp Phi cười khổ một cái, nhỏ giọng thầm nói:
- Ta không có chuyện gì bỗng nhiên lại làm cái anh hùng chết tiệt gì a? Hiện tại muốn cùng lão bà ở chung một hồi cũng không được yên ổn.
Nói xong liền hướng bên ngoài lớn tiếng nói:
- Trương thúc, ta không sao, ngươi chờ ta một chút, ta ra ngay đây.
Diệp Phi đứng dậy, lại cúi đầu, hôn lên miệng nhỏ của Liễu Quân Di một cái, mới bước tới trước cửa, mở cửa tiến ra ngoài.
Nhìn qua bóng lưng cao lớn cũng đã không hề ngây thơ kia của Diệp Phi, trong mắt Liễu Quân Di chợt hiện lên một tia mê luyến, ngọt ngào cười cười, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Diệp Phi ra cửa, nhìn thấy đằng sau Trương Cường cũng có không ít người đi theo, vì vậy cười nói:
- Ta thật sự không có việc gì nghiêm trọng, lại khiến mọi người quan tâm rồi.
Trương Cường lại nghiêm mặt nói:
- Lời này của ngươi không đúng a, ngươi vì cứu chúng ta mới bị thương đấy, mọi người trong lòng đều rất cảm kích, quan tâm ngươi một chút lại có cái gì không nên?
- Hiện tại ta cũng là một phần tử của chiến đội, tất cả mọi người đều là chiến hữu, trợ giúp lẫn nhau vốn là việc nên làm đấy, tin tưởng nếu như ta có nguy hiểm gì, mọi người cũng nhất định sẽ xả thân cứu giúp a.
Diệp Phi nói đến đây, sắc mặt trở nên có chút ảm đạm:
- Giống như Lý thúc vậy, đúng là vì cứu ta, mới trở thành như hiện giờ đấy.
Nói đến Lý Vân, sắc mặt Trương Cường cũng có chút bi thương, từ khi bọn họ bắt đầu nhập ngũ cũng đã ở cùng một chỗ, hai người thật sự là so với huynh đệ ruột thịt còn phải thân thiết hơn, hiện tại biết được Lý Vân từ nay về sau có khả năng sẽ trở thành một người tàn phế, hắn làm sao có thể cao hứng được? Tuy vậy, lại không muốn khiến cho trong lòng Diệp Phi có áp lực quá lớn, miễn cưỡng cười nói:
- Nếu như Lão Lý biết được người hắn cứu chính là một anh hùng như ngươi, vậy nhất định cũng sẽ rất tự hào !
Diệp Phi gật đầu nói:
- Có lẽ a, chỉ là lại để cho hắn phải chịu đau khổ vài ngày rồi, Trương thúc, ngươi yên tâm, đợi sau khi chúng ta về tới Vọng Hải, ta nhất định có thể làm cho Lý thúc khoẻ lên!
Trương Cường không khỏi cười khổ trong lòng, hắn cũng đã nhìn thấy thương tích của Lý Vân, căn bản là không có khả năng tốt lên, chỉ sợ cũng chỉ có người chưa từng gặp phải thương tích dạng này giống như Diệp Phi mới có lòng tin lớn như vậy đấy, tuy vậy thực sự không muốn đả kích hắn, liền nói sang chuyện khác:
- Không nói chuyện này, mấy người chúng ta sau khi được tận mắt chứng kiến thực lực siêu cường kia của ngươi, cũng đều rất là bội phục ngươi, muốn mời ngươi đi uống một chén, không biết ngươi có chịu nể mặt hay không?
Diệp Phi cười nói:
- Cái gì nể với không nể a, ta đã nói rồi, chúng ta là chiến hữu, hơn nữa quân hàm mỗi người các ngươi đều cao hơn nhiều so với một tên tân binh như ta, phải là ta mời các ngươi mới đúng a.
Đám đội viên chiến đội đặc biệt thấy hắn một chút kiêu ngạo cũng không có, ấn tượng trong nội tâm đối với hắn lại càng tốt, đều cười nói:
- Bất kể là ai mời ai, hôm nay chúng ta cũng nhất định phải uống thật sảng khoái một trận!
- Được, uống thật thống khoái a.
Diệp Phi cũng cười to một tiếng, lập tức lại giảm thấp thanh âm xuống nói:
- Vậy chúng ta cũng nhanh đi thôi, nếu để cho tiểu di của ta bắt được, vậy liền không uống được a, nàng chính là không cho ta uống rượu đấy.
Mọi người cũng đều lộ ra nụ cười "hiểu rõ", vây quanh Diệp Phi cùng rời khỏi sân lớn.
Ra khỏi sân lớn của quân doanh, đi về hướng Bắc không xa lắm, liền có một thị trấn nhỏ, chỗ mọi người muốn đến đúng là một cái quán ăn nhỏ trong thị trấn, thời điểm bọn họ đi tới, phát hiện chỗ đó đã có không ít người, trong phòng căn bản là không ngồi được, chủ quán đành phải đem toàn bộ bàn ghế chuyển ra, sau đó mượn của hàng xóm vài cái, mới coi như chuẩn bị đủ chỗ ngồi cho tất cả bọn họ.
(1) thiên kinh địa nghĩa : lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên
(2) chết lặng: ở đây có nghĩa là tê tê mất cảm giác ^^