Lý bà bà sống lâu thành tinh, như thế nào lại nhìn không ra nghi hoặc của Diệp Phi, ngẫm lại cũng đúng, mình như vậy thật đúng là giống như sau khi nghe được thân phận của đối phương liền lập tức muốn đi đút lót, vội vàng cười giải thích:
- Ngươi hiểu lầm, ta không phải bởi vì ngươi là thân nhân của quan lớn mới khách khí với ngươi đấy, chỉ là Liễu thị trưởng cũng không giống những người khác, nàng là thị trưởng tốt nhất mà lão bà ta sống lâu như vậy từng gặp qua, nếu không có nàng, những người như chúng ta sớm đã vô cùng thảm rồi.
Diệp Phi không khỏi vô ý thức nhìn quanh, hỏi nói:
- Chính là, nàng sao có thể để cho các ngươi ở dạng địa phương này?
Trong gian phòng này bài trí cũng quá cổ xưa rồi, đồ điện duy nhất ngoại trừ bóng đèn nho nhỏ kia ra, cũng chỉ có một cái TV đen trắng có lẽ có từ thế kỷ mười tám chỉ đi đến tiệm đồ cổ mới có thể gặp được, nghĩ đến nơi đây còn là gian phòng của Lý bà bà, thật không biết gian phòng của hài tử bình thường sẽ có cái gì.
Lý bà bà thở dài:
- Tuy rằng Liễu thị trưởng có tiếng nói ở nơi này, nhưng dù sao nàng cũng không thể đại biểu toàn bộ chính phủ, nếu như muốn cho nơi này của chúng ta đối đãi đặc biệt mà nói, cũng có chút không thể giải thích được rồi, khắp Vọng Hải những nơi giống như chỗ chúng ta cũng không ít, nàng cũng không có khả năng đều quản tới, hơn nữa nàng từng muốn đưa chúng ta qua cô nhi viện công lập, nhưng hài tử ở đây đều đã quen với chỗ này, mà ta cũng không quá nguyện ý đi, cho nên vẫn ở lại đây giống như hiện giờ rồi.
Diệp Phi khẽ gật đầu, trong nội tâm có chút xấu hổ, mình vừa rồi còn thầm trách cứ dì cả đâu, không nghĩ tới nàng sớm đã chú ý đến nơi này. Hiểu lầm như vậy lại để trong lòng của hắn có chút áy náy, có điều bây giờ cũng không phải thời điểm nghĩ cái này, mình đã đến đây, vậy thì nên làm chút chuyện cho bọn họ mới tốt, mà mình chỉ nên tự thân hỗ trợ, cũng không thể lại làm khó dì cả.
Nghĩ tới đây, Diệp Phi đang muốn hỏi lại Lý bà bà, lại phát hiện nàng ngồi ở chỗ kia tựa hồ có chút cố hết sức, đồng thời cũng nhớ đến trước đó Mao Tử hỏi nàng thức dậy làm gì, xem ra thân thể của nàng có lẽ không được tốt lắm, vì vậy nhẹ giọng hỏi han:
- Lý bà bà, thân thể ngươi không thoải mái sao?
Lý bà bà cười nói:
- Không có gì, bệnh cũ rồi, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.
Diệp Phi cũng nhìn ra được, Lý bà bà cũng không mắc phải bệnh gì, chỉ là bởi vì lớn tuổi, cộng thêm thường ngày dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể có chút suy yếu mà thôi, vội hỏi:
- Vậy ngài nhanh đi nghỉ ngơi một chút a, bằng không mệt mỏi có thể sẽ không tốt.
- Được rồi, ta liền vào trong phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì ngươi liền hỏi chíp bông là được, hắn đối với nơi này đều hiểu rõ ràng hết thảy đấy.
Lý bà bà cũng không chối từ, trong mắt của nàng, đám Diệp Phi cùng Mao Tử mà nàng chứng kiến từ nhỏ đều là hài tử giống nhau, mà đối với hài tử, nàng chính là cực kỳ ưa thích đấy, bằng không cũng sẽ không làm một cái cô nhi viện khiến nàng bận tâm không thôi như vậy rồi.
Nhìn qua thân ảnh có chút còng xuống của Lý bà bà đi vào phía trong, nội tâm Diệp Phi tràn đầy vẻ sùng kính, đây là một lão nhân vĩ đại cỡ nào a, đem hết thảy đều cho những hài tử không nơi nương tựa, cho dù không vì cái gì khác, chỉ riêng là vì lão nhân vĩ đại này, Diệp Phi cũng quyết định hết sức trợ giúp cái cô nhi viện này, hơn nữa trong nội tâm cũng có một cái ý tưởng sơ bộ.
Đợi lão nhân ở trong đó đóng cửa lại rồi, Diệp Phi mới hỏi Mao Tử:
- Như thế nào không thấy những người khác a, nơi này của các ngươi không phải có hơn một trăm người sao?
Mao Tử nói:
- Vài cái cũng tầm tuổi ta, đều lên trên học, giữa trưa sẽ không trở về, mà một chút đệ đệ, muội muội nhỏ tuổi hơn, thì lại đi theo Tuyết Nhi tỷ đến nhà xưởng phụ cận làm giúp rồi.
- Làm giúp?
Diệp Phi nhíu nhíu mày:
- Nhà xưởng nơi này cũng dám sử dụng lao động trẻ em sao?
Tuy rằng như vậy cũng là thủ đoạn mưu sinh của hài tử nơi này, nhưng từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ Liễu Phượng Nghi, Diệp Phi không khỏi có chút phản cảm với việc sử dụng lao động trẻ em của nhà xưởng.
Mao Tử cười cười nói:
- Cũng không tính là lao động trẻ em gì, chúng ta đi vào trong đó cũng chỉ là giúp đỡ làm một ít việc vặt mà thôi, cũng không được bọn họ trả tiền công, chỉ là lúc trở về có thể mang ra một ít phế phẩm bọn họ không dùng đến, sau đó bán cho mấy nơi thu mua phế liệu, đây cũng là nguồn thu nhập chính của chúng ta, mỗi người ở trên cao trung trước đây, đều làm những sự tình này để gom góp học phí cho một chút hài lớn tuổi hơn, để cho bọn hắn có thể an tâm đến trường, tỷ tỷ một mực hi vọng chúng ta đều có thể có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp đại học có thể trợ giúp càng nhiều hài tử.
Nói đến đây, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia phẫn hận:
- Chính là qua nhiều năm như vậy, tuy rằng nơi này có không ít học sinh giỏi đi ra, nhưng sau khi tốt nghiệp chịu quay trở về giúp đỡ lại chỉ có một mình Tuyết Nhi tỷ, những kẻ tốt hơn một chút thì sẽ gửi chút tiền về trong nhà, còn lại đại đa số đều một chút tăm hơi cũng không có.
Lời này của Mao Tử, lại để cho Diệp Phi đối với Lý bà bà càng thêm kính trọng, tại đã trải qua nhiều sự tính không thua kém gì phản bội như vậy, nàng còn có thể trước sau như một tiếp tục thu dưỡng những cô nhi này, tinh thần như vậy cũng quá cảm động rồi.
Ngoại trừ Lý bà bà, khiến cho Diệp Phi cảm khái còn có một người, thì phải là vị Tuyết Nhi tỷ được Mao Tử nhắc tới không chỉ một lần kia, nghe ý của Mao Tử, nàng chẳng những sau khi tốt nghiệp liền trở lại chỗ này, hơn nữa thậm chí còn có tiếp nhận công việc của Lý bà bà, người tốt như vậy, bình thường gặp một cái đã rất khó rồi, không nghĩ tới tại cô nhi viện cũ nát này, vậy mà bỗng chốc xuất hiện hai cái, Diệp Phi đột nhiên có loại ý nghĩ muốn nhận thức một chút vị Tuyết Nhi tỷ này, liền hỏi:
- Vị Tuyết Nhi tỷ mà ngươi nói kia, là hạng người gì a?
- Ngoại trừ bà nội, Tuyết Nhi tỷ là người để cho chúng ta cảm kích nhất.
Nói đến Tuyết Nhi tỷ, trên mặt Mao Tử lộ bỗng ra thần sắc sùng bái :
- Nàng cũng là người xuất sắc nhất trong chỗ chúng ta nhiều năm qua, năm đó nàng dùng thành tích đứng đầu toàn bộ tỉnh thi đỗ vào đại học Vọng Hải, hơn nữa thời điểm trong trường cũng biểu hiện cực kỳ xuất sắc, bởi vì học quản lý kinh tế, tại thời điểm còn chưa tốt nghiệp cũng đã có thiệt nhiều công ty lớn tìm đến nàng, chính là sau khi nàng khi tốt nghiệp lại cái nào cũng không đi, mà quay trở lại nơi này, giúp đỡ bà nội chiếu cố đám hài tử chúng ta, dạy bọn ta đọc sách biết chữ, trước khi chúng ta lên cao trung, tất cả tri thức đều là học từ nàng đấy, từ sau khi nàng trở về, hài tử nơi này đều không cần lên tiểu học cùng cấp 2 rồi, mà Liễu thị rưởng sau khi biết rõ chuyện này, cũng cấp giấy phép đặc biệt để chúng ta không cần bằng cấp, đến tuổi là có thể trực tiếp tham gia thi tuyển, điều này làm cho thời gian của chúng ta dư dả rất nhiều...
Mao Tử cực kỳ sùng bài đối với Tuyết Nhi tỷ, nói đến nàng cũng có chút dừng lại không được, có điều Diệp Phi lại chỉ nghe xong một đoạn ngắn, những câu nói kế tiếp hắn liền không thể để tâm được rồi, bởi lẽ câu nói hắn nghe được kia chính là, vị Tuyết Nhi tỷ này là học sinh giỏi về phương diện quản lý kinh tế, hơn nữa những công ty lớn kia sớm đã tìm đến nàng cũng có thể thấy được, nàng cũng không phải loại mọt sách chỉ biết lý luận suông, một khâu trọng yếu cũng là khó khăn nhất trong kế hoạch kia của mình, có được nàng chẳng phải có thể giải quyết dễ dàng sao?
Diệp Phi vốn thầm nghĩ tới nơi này nhìn xem, sau đó trở về tự nghĩ cách giải quyết, nhưng hiện tại hắn lại không muốn đi rồi, trong nội tâm có chút không thể chờ đợi được muốn trông thấy vị Tuyết Nhi tỷ này.