WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Dạ Thiên Tử

Chương 241: Ép sát..

Chương 34: Ép sát..

Diệp Tiêu Thiên ôm Diêu Diêu đang làm nũng ôm chân kêu đau vào lòng, vừa xoa xoa vết bầm trẻ đầu gối của cô bé vừa hỏi Mao Vấn Trí: - Trong nhà có gì ăn không? Ta mới từ yến hội về cũng không ăn được mấy miếng.

Mao Vân Trí gãi gãi đầu: - Ây, buổi tối chúng ta ăn ngoài tiệm, trong nhà không còn gì.

Diệp Tiểu Thiên thở dài, đặt Diêu Diệu lên giường, nói với nó: - Diêu Diêu, muội đang rất mệt, về phòng ngủ đi. Ca ca đi ăn đã.

Con bé lắc đầu: - Diêu Diêu không mệt, chờ Tiểu Thiên ca ca ngủ chung.

Diệp Tiểu Thiên từ một tiếng, yêu chiều xoa đầu nó, đứng dậy nhìn quanh hỏi: - Thùng gạo ở đâu?

Đại Hanh đáp: - Thùng gạo? A! Thùng gạo!

Diệp Tiểu Thiên vừa buồn cười và bực mình: - Ngươi muốn hát hả?

Đại Hành cười khan: - Ha, gạo phải đựng trong thùng phải không? Ta quên mua thùng gạo rồi.

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu: - Thật xứng đáng là con nhà đại hộ. Cô nương đại hộ mười ngón tay không phải dính nước mùa xuân, thiếu gia đại hộ không biết đến dầu muối tương dấm trà. . .

Đại Hanh ngây ra, chần chừ: - Dầu muối tương dấm trà. . .

Diệp Tiểu Thiên giật mình thất thanh hỏi: - Không phải quên mua những thứ này rồi chứ?

Đại Hành lắp bắp: - Mua. . . .

Diệp Tiểu Thiên nhè nhẹ thở phào: - Được rồi, coi như người cũng lo được việc chính.

Đại Hanh ngượng ngùng nói: - Nhung, trà ta mua Thạch Hoa trên đỉnh Chánh Tông, là cực phẩm trà ngon. Còn dầu muối trơn dấm thì . . . chưa mua.

Diệp Tiểu Thiên cười khổ: - Ta muốn ăn một ít cơm trắng.

Đại Hanh hắng giọng: - Gạo. . ta cũng quên mua.

Diệp Tiểu Thiên lặng đi mất một lúc, thở dài: - Đại thiếu gia, người thực sự là đại thiếu gia. Được rồi, đêm nay không ăn!

- A! Đột nhiên Đại Hanh nhớ ra cái gì, hớn hở kéo cái bao lại, tìm thứ gì đó. Cái bao kia giống như bao bách bảo, bên trong chất đủ thứ đồ.

Gã lục lọi cả buổi mới lấy ra một thứ được bọc trong giấy dầu, đưa cho Diệp Tiểu Thiên như đồ quý: - Ha. . . ! Ta đã nói rồi, ngày nào Tứ Nương cũng nhét một ít bánh ngọt hoa quế vào túi của ta, chiều nay ta chạy khắp nơi còn chưa được nghỉ, vẫn chưa ăn đến.

- Bánh hoa quế? Dù sao thì thói quen này của ngươi rất tốt, ít nhất tối nay ta không lo đói bụng.

Diệp Tiểu Thiên xé bao giấy dầu, cắn một miếng rồi biến sắc.

Đại Hành khoanh hai tay trước ngực, ngâm nga như vịnh thơ: - A! Bánh hoa quế trắng noãn xốp giòn mềm, tựa như thân thể nữ nhân mềm mại, chỉ nhìn đã khiến người say mê. Ngửi một cái hương thơm nức mũi, cắn một miếng trơn mềm như bối đầu. Thơm ngát ngon miệng, ngọt mà không chán. Mùi gạo, mùi dầu rán quyện cùng mùi hoa quế tựa như thân thể nàng được cởi từng lớp xiêm y.

Diệp Tiểu Thiên toét miệng di bánh quế tới trước mặt y. Đại Hanh vội từ chối: - Không không không, ngày nào ta cũng được thưởng thức vị ngon, tuy bây giờ nước miếng ta đã tứa ra đầy miệng, nhưng. . . . đại ca vẫn cần lấp bụng.

Diệp Tiểu Thiên đau khổ nói: - Ta nghĩ miếng bánh hoa quế này ngươi cất trong bọc không chỉ mươi ngày!

Đại Hanh giật mình: - Cái gì? Chẳng lẽ từng có một ngày ta lại bỏ quên một miếng bánh hoa quế?

Diệp Tiểu Thiên đập vào gáy y một cái, nhấp một ngụm trà. Đầu lưỡi của hắn đã bị miếng bánh hoa quế kia làm cho tê dại không cảm thấy gì nữa. . .

Cuối cùng Diệp Tiểu Thiên cũng không được ăn no, có điều khẩu vị của hắn đã bị miếng bánh hoa quế kia khiến cho tê dại. Đại Hanh đeo dính Diệp Tiểu Thiên lằng nhằng một lúc lâu, cuối cùng quyết định đêm nay không về, muốn ở lại đốt đuốc tâm sự thâu đêm với hắn.

Nhìn căn nhà chất đống như cái kho, Diệp Tiểu Thiên lắc lắc đầu, cũng ngại thu dọn, bèn bảo Mao Vân Trí đi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Mao Vấn Trí quay về phòng phía tây, Diệp Tiểu Thiên kéo Diêu Diêu vào phòng phía đông.

May sao hắn cũng đã được chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc Đại Hanh không mua đủ đồ nên vào phòng phía đông cũng không quá ngạc nhiên. Trong phòng đồng là một cái giường lớn có bốn cọc màn chạm tới trần nhà, hai bên có sẵn móc, đầy đủ mọi thứ, màn che màu đỏ, chỉ cần dán thêm chữ hỷ là có thể làm giường cưới.

Cạnh giường dựng một tấm bình phong hoa lệ vàng bằng gỗ, đằng sau là bộ đi vệ sinh. Đối diện tấm bình phong là một bộ bàn hoa lệ vàng, sát tường là một bàn trang điểm, một tấm gương đồng sáng rõ to bằng khoảng một cánh cửa sổ lớn. Bên tay trái cửa còn có một cái tủ đứng.

Gian phòng này cũng không rộng như của căn nhà to, một cái giường to kệch chiếm đến nửa căn phòng, lại thêm bức bình phong, bàn ghế, khu bồn cầu, chính giữa chỉ còn trống đủ bước hai bước, mà chỉ có một chút không gian như vậy, còn bày thêm một cái bồn tắm hình bầu dục nữa.

Diêu Diêu vui vẻ nói tiến thoắng: - Tiểu Thiên ca ca, trong nồi vẫn còn nước nóng, huynh có muốn tắm không, ta xoa lưng cho.

Diệp Tiểu Thiên lại càng sợ, vội vàng nói: - Hôm nay ta mệt lắm, không muốn tắm. Chúng ta đi nghỉ sớm một chút đi. Lúc này Diệp Tiểu Thiên mới phát hiện Diêu Diêu mặc một bộ đồ ở nhà mỏng, tóc hơi ẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào trắng trẻo, chắc là buổi chiều đã tắm qua rồi.

Con bé vâng một tiếng ngoan ngoãn, từ bên hông bồn tắm nhoài người qua, cởi cả đôi giày, Ldẫm chân đạp đạp cọ cọ. Xong xuôi, nó leo lên giường khoanh chân ngồi, cởi đôi tất trắng như tuyết, xếp chỉnh tề ở một bên cuối giường. Lại cởi váy ngoài, xõa tóc, chỉ còn đồ mỏng, chân đất ngồi chồm hổm trên giường, giường đôi mắt to tròn nhìn Diệp Tiểu Thiên

Diệp Tiểu Thiên nói: - Được rồi, nằm vào trong rồi ngủ đi cho sớm.

Diêu Diêu nghiêm túc nói: - Không được, ca ca mới phải nằm trong chứ.

Diệp Tiểu Thiên cười: - Vì sao? Ngươi sợ ca ca ngủ mê mệt mà té xuống đất sao?

Con bé con cười hi hi: - Dĩ nhiên là không phải rồi, ca ca là Đại nhân, sao mà ngã xuống đất được. Nhưng mà mẫu thân. . .

Nó buồn bã cắn môi, sửa lại: - Dì Thủy Vũ nói, nữ nhân không được nằm bên trong giường, nửa đêm có dậy thì phải trèo - qua người nam nhân, đó là hành vi bất kinh, đối với nam nhân cũng là điềm xấu.

Tiểu Thiên vuốt lên mái tóc óng mượt của nó, nhẹ nhàng nói: - Thủy Vũ rời xa muội không phải lỗi của dì ấy. Dì ấy cũng không muốn xa muội đâu, nhưng. . . Hầy! Muội còn bé, có nhiều chuyện còn chưa hiểu được, muội chỉ cần biết gì Lấy rất thương muội là được.

Diêu Diêu mím chặt môi, khẽ gật đầu một cái.

- ]Thủy vũ nói đúng, nhưng muội còn bé, không coi là có lỗi. Muội bé như vậy, ngủ ở phía trong, dù cho có bỏ qua người ca ca cũng nhẹ nhàng, không phiền ca ca đầu. Nếu như ca ca ngủ trong, nửa đêm tỉnh dậy đụng vào muội thì đau hơn nhiều.

Diêu Diêu nghiêng cái đầu nhỏ nhỏ nghĩ ngợi, tựa hồ đồng ý với lời của hắn nên mỉm cười gật đầu đồng ý, leo vào bên trong nằm xuống. Con bé kéo chăn, đắp lên người, đối mắt đen lay láy chớp chớp nhìn hắn.

Diệp Tiểu Thiên nói: - Ngủ đi! Đoạn quay người tắt đèn, lần hồi mò lên giường, lúc này mới cởi áo khoác để chui vào chăn. Diêu Diêu nằm ở bên cạnh hắn không nói lời nào, chỉ thở nhẹ nhàng. Hắn có thể cảm thấy được rõ ràng nó chỉ cách một gang tay, nhưng không hề chạm một chút nào vào thân thể nó. Cảm giác ấy thật tuyệt diệu khôn cùng.

- Bé con này, rồi sau này sẽ trở thành một Đại cô nương. . .

Chợt thất thần một chút, nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần của mình. - Chớ nghĩ lung tung, nó chỉ là con bé, A Di Đà Phật, nghiệp chướng nặng nề quá. .

Trời vừa sáng hắn đã tỉnh lại, mở mắt nhìn, tối hôm qua lúc ngủ Diêu Diêu quả thật đã trở mình, một cánh tay một cái chân gác lên người hắn, khuôn mặt bé nhỏ hồng hào vẫn đang say ngủ.

Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay chân của con bé xuống, đắp lại chăn cho nó, đứng dậy mặc áo rồi bước xuống giường. Căn phòng vẫn bừa bộn như vậy, Mao Vấn Trí vẫn còn ngáy 0 0, thậm chí vẫn còn nghe được tiếng hắn ngay từ gian phòng phía Tây. Cánh cửa mở toang, Đông Thiền dậy khá sớm và đang chầm chậm đi từng đường quyền.

Diệp Tiểu Thiên ở dưới mái hiên ngắm Đông Thiên mải miết múa quyền mà lão không nhận ra, không biết do lão quá tập trung hay do mắt vẫn chưa nhìn thấy. Cảm thấy khát nước, hắn lộn trở lại nhà chính, mở nắp nồi xem thử, quả nhiên trong nồi vẫn ánh lên bóng nước trong.

Hắn muốn ăn điểm tâm, nhưng muốn ra ngoài phải đưa theo cả nhà, Diêu Diêu còn đang ngủ say, hắn không đành lòng đánh thức. Đột nhiên hắn trào lên nỗi nhớ Hoa Vân Phi, khi Vân Phi vẫn còn bên cạnh, chưa có bữa ăn nào hắn phải buồn cả. . .

Lúc hắn tới Huyện nha, các tư lại Điển từ đã tới.

Diệp Tiểu Thiên là tân quan thượng nhiệm, Hoa Tri huyện cùng Từ Huyện thừa đã chuẩn bị sẵn sàng nhắm vào Diệp Điển sử, ai dám đụng đến hắn lúc này thì quả là đen đủi, vậy nên khi hắn bước vào phòng Thiềm Ấp, các quan sai đều đã ngồi nghiêm chỉnh sau bàn, không biết đang bận những gì.

- Điển sử đại nhân, Hộ khoa mới lĩnh mười chương Mao Thái, Mười chương Liên Sử, Hai mươi chương Tuyền Chi, một đạo Trúc Chỉ, ba bức Linh Nghiện đại, mười bị nghiện mực, mười cây bút lông.

Diệp Tiểu Thiên nhìn nhìn, nhấc bút lên chấm chấm phết phết rồi ký tên mình.

- Điển Sử Đại nhân, phòng thu phát mới lĩnh hai thạch lương than, một bình nước bằng sắt.

Diệp Tiểu Thiên nhìn nhìn, nhấc bút lên chấm chấm phết phết rồi lại ký tên mình vào.

- Điển Sử Đại nhân, nhà kho mời lãnh năm bộ sách, hai đình mực, hai cây bút lông.

- Điển Sử Đại nhân, lão mẫu của A Cru ở Hình phòng bệnh nặng, dự chi lương bổng hai lượng, Vương Chủ bộ đã phê chuẩn, xin ngày chi lĩnh ngân lượng. . .

Cả buổi sáng hôm đó, Diệp Tiểu Thiên chỉ xử lý những sự việc vụn vặt như vậy.

Hắn là Điển sử, chủ quản tập bộ, giám ngục, tương đương với đội trưởng công an kiểm ngục trưởng, các quan tư lại xin chỉ thị những việc vụn vặt như vậy thật là giết gà dùng dao mổ trâu. Chắc là Từ Bá Di cố ý làm khó hắn đây, cũng vì Điển sự ngoài ra còn phụ trách xuất nạp dụng cụ, xin lĩnh đồ dùng.

Thời đại này phân công không tốt như thời trước. Bình thường một vị quan viên đều phải kiếm nhiều chức vụ, như Huyện lệnh phụ trách trung thu thuế má toàn huyện, quyết việc hình ngục, khích lệ nông dân việc đồng áng, giúp nạn thiên tai tế bần, văn hóa giáo dục, tế thần tế lỗ các loại. . . không việc gì mà không làm.

Huyền thừa với tư cách là trợ thủ, chủ yếu phụ trách văn thư toàn huyện, hồ sơ, nhà kho, lương thực cho ngựa, thu thuế, đồng thời phụ trách giám sát quản lý chính trị và pháp luật. Mà chủ bộ chủ yếu phải chịu trách nhiệm phụ trách dân chính toàn huyện, chủ quản hộ tịch toàn huyện, xử lý văn bản, các sự vụ hộ chính. . . .

Cho nên những việc này tìm đến Diệp Tiểu Thiên cũng không sai, chỉ có điều suốt cho tới trưa, không có một việc nào dính dáng tới việc truy bắt phạm nhân, bản án ngục giam thì đúng là không bình thường. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, thấy đám quan lại nhỏ đang che giấu ánh mắt, dần hiểu ra. "Trước mắt cần thêm người, sau mới thêm quyền lực" .









Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.