Từ sáng sớm Điển Từ chưởng quản phòng Điển Sử đã ôm một đống sổ sách ra mua máy, nhưng y cũng không thể cứ ra vẻ như vậy cả ngày được. Lúc này trầm tĩnh lại được mới bất ngờ chú ý đến ánh mắt của Diệp Điển sử, cảm thấy bất an, vội khép lại cuốn sổ mới mở, hết sức chăm chú nhìn.
Diệp Tiểu Thiên nhìn y, đột nhiên nở nụ cười: - Điện thư lại.
Điển Từ vội ngẩng đầu lên hốt hoảng thưa: - Có ty chức!
Diệp Tiểu Thiên thản nhiên: - Ngoài xuất nhập dụng cụ, bổn quan còn chưởng quản truy bắt, giám ngục. Hôm nay, sắp đến trưa rồi vẫn chưa có việc gì liên quan đến chuyện truy bắt và giám ngục, hẳn là trị an của bốn huyện đã đến mức thấy rơi giữa đường không ai nhặt?
Điển Từ ngượng ngùng nói: - Ô: Đại nhân, không phải, khục! Là thế này, đại nhân, trước khi ngài đến nhậm chức, Huyền thừa đại nhân đã ra lệnh cho thủ hạ, phàm là những chuyện liên quan đến tư pháp, giam ngục thì phải báo danh, nếu không có được thủ lệnh của Huyền thừa đại nhân, không kẻ nào được tự tiện xử, người vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
Diệp Tiểu Thiên vẫn điềm nhiên như thể đây không phải mặt mũi của mình, chỉ khẽ "A"
ột tiếng. Thái độ của hắn như vậy lại khiến cho Điển từ khó hiểu, vội giải thích: - Đại khái là vì khi đó đại nhân ngài chưa nhậm chức, Huyện thừa đại nhân mới có lệnh này. Nhưng bây giờ Huyện thừa đại nhân vẫn chưa hủy lệnh, ty chức. . . .
Hắn mỉm cười gật gật đầu: - Ta hiểu, ta hiểu! Lệnh này là thủ dụ của chính Huyện thừa đại nhân sao?
- Đúng vậy!
- Mang thủ dụ tới ta xem!
Điển Từ vội vàng mở một cuốn sổ, lật lật vài tờ, lấy ra một công hàm có đóng đại vấn đỏ tươi, kiễng chân hai tay dâng lên cho hắn.
Diệp Tiểu Thiên cầm công hàm có đóng quan ấn của Huyền thừa, xem qua một chút, nhẹ nhàng gấp lại nhét vào tay áo. Điển Từ bất an lên tiếng: - Đại nhân, cái này. . . . đây là văn bản chính thức, cần phải lưu. . .
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười: - Đương nhiên bổn quan hiểu. Yên tâm, không mất được đâu, hai ngày nữa bổn quan sẽ trả.
Điển Từ không dám nói gì nữa, đành lui ra. Diệp Tiểu Thiên đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài có hai nha sai đang tiến vào, vừa thấy hắn liền cúi đầu khom lưng: - Điền sử đại nhân, tiểu nhân là Lưu Thịnh Duy của Công khoa. . .
Người kia cũng chào: - Điền sử đại nhân, tiểu nhân Manh Hạo Lung Lễ khoa.
Diệp Tiểu Thiên tiêu tiêu sái sái đi qua, phất tay áo: - Công khoa hay Lễ khoa gì để đó, có chuyện gì các ngươi chờ bổn quan về rồi nói. . .
Hắn hiểu, chắc chắn Từ Bá Di đã sắp xếp từ trước, có ý muốn hạn chế quyền lực trực quản tư pháp của mình, cưỡng ép tước đoạt chức trách quan trọng nhất của mình. Nếu cứ làm khó dễ đám tiểu quan này chỉ có thể tự rước lấy nhục, mất phong độ.
Nếu bọn họ nghe lệnh người cao hơn cũng là bình thường, không thể mong ai cũng như Tô Tuần Thiên, Lý Vân Thông, Chu Ban đầu. Mấy người bọn họ đã có giao tình sóng vai chiến đấu với mình, còn bây giờ được phân đến bên mình đều là các lão đầu chừng năm chục tuổi, các tư lại nhỏ sắp về nhà dưỡng lão, rất khó có chuyện đánh cược hết tiền đồ mà đi theo mình như trước kia.
Lão Lô đang quét tước thấy hắn vội dừng lại, kính cẩn nói: - Đại nhân!
Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu, đang định đi qua trước mặt lão, đột nhiên nghe lão nho nhỏ nói: - Đại nhân, tiểu lão nhân biết rõ ngài là ai!
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn lão. Lão cười híp mắt như trẻ con đắc ý: - Đại nhân quay về, tiểu lão nhân rất vui vẻ, Huyện lệnh và Huyện thừa làm khó đại nhân, tiểu lão nhân cũng nhìn ra được. Bọn họ có thể khó hơn Mạnh Huyện thừa sao? Sớm muộn gì đại nhân ngài cũng có thể đánh dập đầu bọn họ.
Diệp Tiểu Thiên nhìn lão, mỉm cười vỗ đầu vai lão rồi bước ra ngoài. Lô lão cười nheo nheo mắt nhìn theo bóng lưng hắn, nhẹ nhàng vung chổi quét đi dấu chân của hắn.
Diệp Tiểu Thiên rời nha môn về đến nhà kêu Mao Vấn Trí và Diêu Diêu đi ra ngoài, Phúc Oa Nhi và Đại Cả Tử ở nhà buồn chân cũng đi dạo. "Siêu cấp trạch nam" Đông Thiên tiên sinh đang tràn đầy phấn khởi lục lọi đám chum vại xoong nồi của mình trong nhà chính, Diệp Tiểu Thiên cũng không gọi lão.
Bây giờ Đại Hanh rất bận, nhất là gần đây Lý Bá Hạo và Cao Nhai đều lần lượt quay về núi, không lâu lại dẫn người trong bộ lạc ra ngoài khuân vác đủ thứ hoa màu, nên cũng hơi thiếu người, đồng thời lần lượt khai thương thêm hai cửa hàng xe ngựa nữa. Một tên là Tạ Truyện Phong trắng trợn khuếch trương cho xe ngựa Tạ thị, còn dồn tiền đào lấy mấy tay đánh xe tốt nhất của trạm "xe ngựa La Ca Lý" , Đại Hanh tự mình tới tọa trấn, cho nên cũng không đến được.
Diệp Tiểu Thiên dẫn Diêu Diêu và Mao Vân Trí cùng với Đại Cá Tư và Phúc Oa Nhi đi vòng - quanh trong những con ngõ nhỏ trong thành, vừa đi vừa nhìn, đột nhiên hai mắt sáng lên, rồi dẫn bọn họ lên núi.
Huyện hồ nằm trong một bán cốc nơi lưng chừng núi, trong thành lại có núi, nói chung địa hình không bằng phẳng. Ngọn núi nhỏ này không cao lắm, nhưng trong huyện thành đã là ngọn núi cao nhất, giữa sườn núi có một miếu thổ địa, trước kia khi hắn vừa đến huyện Hồ, bị huyện nha giữ lại toàn bộ tiền bạc đã tới đó ở.
Hắn cất bước lên núi, phát hiện tuy gần đây ít mưa những dòng suối nhỏ vẫn có nước chảy róc rách. Đến tòa miếu thổ địa tan hoang giữa sườn núi, hắn quay đầu nhìn lại, gần như một nửa huyện Hồ đều thu vào mắt.
Huyện nha ở ngay chân núi, đứng từ đây nhìn, bố cục ba đại nha rất dễ hiểu. Nơi này đang ở bên phải huyện nha. Diệp Tiểu Thiên cười rộ lên nói với Diêu Diêu: - Chúng ta xây nhà ở đây được không?
Diêu Diệu vui vẻ nói: - Được. Trước kia người ta đã ở đây có
Diệp Tiểu Thiên chỉ trỏ: - Từ đó tới đây xây một bức tường bao, bao hết cả phiến đá kia, rừng trúc kia, miếu thổ địa bên này, con sông nhỏ phía trước cũng quay lại, để cho nước chảy qua. Tọa miếu thổ địa này thì đập đi, tòa nhà sẽ lấy đó làm trung tâm.
Mao Vân Trí tặc lưỡi: - Đại ca, huynh. . . huynh quây hết hơn nửa ngọn núi rồi đấy.
- Nếu không, Phúc Oa Nhi và Đại Cao To làm sao được tự do? Ừm, diện tích lớn hay nhỏ không bị quản, chỉ cần kiến trúc bên trong không lớn hơn quy định là được.
Mao Vân Trí gãi gãi đầu: - Được, dù sao đại ca cũng có tiền, huynh muốn xây cả ngọn núi thành vườn rau của huynh ta cũng không ý kiến. Có điều xây một tòa nhà lớn như vậy không mất hai ba năm chứ?
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười: - Làm sao lâu như vậy được, nếu muốn nhanh cũng có cách.
Dứt lời, hắn chăm chú nhìn lên nguồn dòng suối trên núi chảy xuống, một thiếu niên đầu đội nón lá vành trúc, thân đeo cung săn đang túm ống quân men theo dòng suối đi xuống. Trong tay gã cầm một thanh đao dài hẹp thong thả bước lại, bất ngờ ánh đảo lóe lên một cái, liền có một con cá béo bay lên, bị gã đưa tay lên bắt lấy nhanh như cắt, bỏ tọt vào gùi sau lưng. Vân Phi đã tới.
- Đại ca, mời đại ca ít đồ tươi!
Hoa Vân Phi bay tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, chúng vai phải xuống, nhẹ nhàng đặt sọt cả xuống trước chân hắn. Gã ngẩng đã u, lộ ra khuôn mặt tươi cười dưới nón vành trúc.
Diêu Diệu vui mừng reo lên: - Vân Phi ca ca!
Mao Vấn Trí vui mừng: - Ôi má ơi, là tiểu tử ngươi! Ta còn đang thắc mắc không biết tiểu tử ngươi trốn ở đâu.
- Ngươi đến rất đúng lúc. Chuyện này ngươi xử lý là tốt nhất.
Hắn nói lại ý định xây nhà với Hoa Vân Phi: - Động Thiên đã lớn tuổi, mắt lại không sáng, không so được với mắt của ngươi. Ngươi về cấm địa Sinh Miếu đi, nói với bọn họ ta muốn xây nhà ở đây, bảo bọn họ phái người đến! Phái động một chút, ta cũng cần xây nhanh!
Trong rừng sâu núi thẳm, quả thực không có ai bằng Hoa Vân Phi, gã chỉ cần đi qua một lần là nhất định sẽ tìm lại được. Gã vui vẻ đáp ứng: - Được! Ta đi ngay!
Hoa Vân Phi cũng là kẻ dứt khoát, không nói thêm câu nào lập tức quay đi, chỉ cần còn thanh đao trong tay, ở trong rừng, gã sẽ không lo không có cá ăn, đương nhiên không cần mang theo cái gì nữa.
Mao Vấn Trí vui vẻ quay sang nói với Diệp Tiểu Thiên: - Sao ta có thể quên được cấm địa Sinh Miếu nhỉ. Ở đó có biết bao nhiêu người, gọi một tiếng, còn lo căn nhà này không xây nhanh được sao.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười.
Cấm địa Sinh Miêu cũng không xa, nằm trong rặng núi trùng điệp giữa huyện Hồ và Đồng Nhân, chỉ là đường vào núi khó đi, Sinh Miếu lại không quen tiếp xúc với người ngoài, nên người ngoài cũng sẽ không dám vào núi.
Hoa Vân Phi chỉ mất một ngày rưỡi đã vào tới cấm địa Sinh Miếu. Khi gã lên đến Tổng đàn Cổ Thần Giáo, báo lại lệnh của Diệp Tiểu Thiên với các Trưởng lão, tất cả nghe vậy vui mừng quá đỗi, họ vẫn luôn cuống lên muốn phái thêm người đi theo Tôn giả du lịch thiên hạ, lại lo nếu nhiều quá hạn chế tự do của Tôn giả lại chọc giận vị Tôn giả kiệt ngạo bất tuần này. Hôm nay nghe Tôn giả nói muốn xây nhà ở gần như thế, xem ra sẽ không đi xa nữa, không phải là một tin tức cực kỳ tốt sao?
Ngay sau đó, tất cả các Trưởng lão liền phát lệnh với chín động tám mươi mốt trại, thông báo Tôn giả muốn xây một tòa phủ đệ, yêu cầu tất cả các trại đều phải đưa người ra xây nhà cho Tôn giả.
Tất cả các trại nghe tin Tôn giả muốn xây nhà, một cục gạch một cây gậy góp vào xây nhà cho tùy tùng đại nhân tôn quý, vinh diệu cỡ nào, công đức lớn lao cỡ nào? Rất nhanh, chín động tám mươi mốt trại cùng hưởng ứng, chỉ cần một ngày, thanh niên phụ nữ trẻ tuổi của các thôn trại gần đó đã tập trung được hơn một vạn người, hôm sau lại tăng thêm gấp ba.
Hoa Vân Phi quá sợ hãi, mang theo nhiều người như vậy rời núi biết ăn nói thế nào? Đây là xây nhà hay muốn tạo phản? Hoa Vân Phi liên tục từ chối, các Trưởng lão cũng hiểu được mấy vạn người thì hơi nhiều, dù sao cũng không phải xây siêu cấp cung điện như Thần Điện.
Nhưng bảo cắt giảm, những Sinh Miêu kia nào có ai chịu đi, cuối cùng, tất cả Trưởng lão phải không ngừng điều đình, đảm bảo trại nào hang nào động nào cũng có người tham gia, bảo đảm nam nữ đều có đại diện, lại khẩn cấp hạ lệnh tất cả các trại lập tức dựng chuyển người, lại cắt giảm kịch liệt thêm một lần nữa, cuối cùng giảm nhân số tới con số tám ngàn.
Tám ngàn Sinh Miêu, được Hoa Vân Phi và Thái Dương muội muội dẫn đường, rầm rầm rộ rộ rời núi!