Đường lên núi, một đoàn thương nhân vất vả đi từng bước một.
Hôm trước vừa có một trận mưa lớn. Mặt đất vô cùng lầy lội. Cả người và xe đều đi rất chậm.
Lâm viên ngoại lấy tay lau mồ hôi trán, cất giọng khuyến khích bọn tiểu nhị: - Lâm mỗ biết các ngươi vất vả. Các ngươi cố gắng thêm một chút, chúng ta sẽ sớm tới huyện Nhân Đông thôi. Đợi khi tới nơi, Lâm mỗ ta sẽ phát tiền công.
Một tên tiểu nhị đang ra sức phụ giúp đẩy xe nghe thấy vậy liền cười to, nói: - Lâm viên ngoại là người trượng nghĩa. Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức.
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, rồi dồn sức đẩy chiếc xe ra khỏi vũng bùn.
Lâm viên ngoại đang cưỡi con lừa, nghe vậy bật cười.
Lâm viên ngoại này tên là Lâm Lộ Nghiêu, chính là Lâm viên ngoại mà Hồng Bách Xuyên và con trai đã từng nhắc tới.
Lâm viên ngoại này là một thương nhân rất đáng gờm. Khi còn trẻ, y chỉ là một người bán hàng rong theo các ngõ hẻm. Sau này, tích cóp được ít tiền, y liền bắt đầu mở hiệu tạp hóa. Lợi nhuận của hiệu tạp hóa không lớn, nhưng ổn định. Lâm viên ngoại tích cóp tiền trong mấy năm, rồi lại đầu tư hết vào mở phường cất rượu.
Phường rượu của y tuy là mua bán kiếm tiền, nhưng lúc đó Lâm viên ngoại vẫn là một thương nhân có của chứ chưa được tính là nhà giàu. Mãi đến khi Lâm Lộ Ng
iều đến Hồ Lĩnh tìm gặp bạn tốt Hồng Bách Xuyên, trên đường gặp một mảnh đất trồng đầy cao lương, thuận tay ngắt một ngọn ăn.
Loại cao lương này là lương thực nhưng lại có hàm lượng đường cao, thân cây giống như một loại mía ngọt. Có một số nơi đã dùng cây cao lương để ép đường. Mật cao lương chính là được làm từ đó. Lâm Lộ Nghiêu vốn chỉ muốn nhai thân cây của loại cao lương này, nhưng y bất ngờ phát hiện trong thân cây lại có một lượng côn trùng lớn.
Nếu là người khác, sẽ chửi thề một tiếng rồi vứt cây đó đi. Nhưng, Lâm Lộ Nghiên lại là người thông minh khôn khéo. Y lập tức ý thức được rằng năm nay sản lượng cao lương nhất định sẽ giảm. Mà loại này lại đúng là nguyên liệu cất rượu chủ yếu thời nhà Minh.
Lâm Lộ Nghiêu không nói thêm lời nào, lập tức quay trở về phủ. Y cũng không đi Hồ Lĩnh nữa. trở về Đông Nhân và đem hết số tiền tích cóp được đầu cơ mua cao lương. Năm đó quả thật sản lượng thu hoạch cao lương giảm. Giá lương thực tăng cao, Lâm Lộ Nghiên chăng những đã tích trữ cho phường rượu của mình một lượng rượu lớn, mà còn đại phát tài. Cũng bởi vì thế y trở thành một trong những phú thương đứng đầu Đồng Nhân phủ. Và danh tiếng cũng nổi tiếng nhất Đồng Nhân phủ.
Việc buôn bán của Lâm Viên ngoại giờ không chỉ ở mỗi tửu phường nữa. Lần này đi Trung Nguyên là với mục đích vận chuyển một lô hàng tơ lụa cao cấp. Lô hàng này vận chuyển tới huyện Đồng Nhân nhưng là để tiêu thụ thì có thể chyển tới Quý Dương phủ. Lợi nhuận không chỉ là tăng gấp đôi nên Lâm viên ngoại tự mình đi theo cùng đoàn vận chuyển.
Ở quãng đường phía trước có một chỗ đường núi hợp giữa hai ngọn núi thấp. Trên hai ngọn đó đều là những cây thấp bé và bụi cỏ um tùm, nhìn lên chỉ thấy một màu xanh thẫm.
Có một con dốc thoai thoải nằm giữa rừng cây thấp đó và con đường. Trên sườn dốc đó thưa thớt một đám cây bụi và có nửa xanh nửa vàng. Lúc này nếu đi tới gần, người ta sẽ phát hiện, đám cỏ rõ ràng đã từng bị cắt. Nói vậy bởi vì có một số đám cỏ vẫn còn lưu lại dấu vết hoặc là hình tròn, hoặc là hình vuông.
Một tên đàn ông cưỡi lừa vượt qua đội của Lâm viên ngoại, đi tới quãng đường núi đó trước. Sau đó, gã khoan thai tự đắc hát: - Cha mẹ cho ta một mảnh ruộng, để hoang đã mười bảy năm, đêm nay không biết ai đến khai hoang, dùng cày cày xới đất của ta. . .
Bài hát vốn là do một kẻ sơn dã trong lúc nhàn rỗi đã cất lên lời hát nhằm giải phóng nỗi tru tư, rất sảng khoái và tự nhiên. Người này kìm cổ họng, hát theo giọng nữ nhi. Giữa nơi hoang dã nghe bản này lại cảm thấy không có gì là e ấp cả.
Một mảnh cỏ xung quanh có bám theo bùn đất khẽ động đậy. Một cái đầu từ phía dưới nhô ra, cảnh giác nhìn xung quanh rồi khẽ cất giọng: - Lấy lại tinh thần hết cả đi, đối phương đã đến rồi.
Xung quanh thảm cỏ vang lên những tiếng nói hưởng ứng: - Vâng, đại ca.
Cái đầu thò ra ấy có khuôn mặt rất dữ tợn, mặt tròn to, đầu như đầu bảo, có một bộ râu quai nón. Đó chính là Long Đại đương gia, kẻ đã từng kết giao với Triệu Văn Viễn, đứng đầu nhóm đạo tặc nổi tiếng khắp mấy huyện. Dưới tay y có cả đến hơn hai trăm huynh đệ.
Tên cưỡi lừa cất tiếng hát, dường như không phải là kẻ đi báo tin cho bọn hắn, gã chỉ như cao hứng lên đoạn bài hát đó rồi thôi. Gã dọc theo đường núi đi xuống rồi rẽ vào chỗ ngoặt ở sườn núi. Nhưng bóng gã vừa khuất phía góc núi, tiếng ca lại vang đến từ - xa. . . .
- Bảy cân sắt vụn ba cân thép. Tối nay ta đến khai hoang, chín tác mười tác đào xuống, bỏ cỏ để cấy mạ non. . .
Long Lăng Vân khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: - Con mẹ nó chứ, trước mặt cũng có người đến à?
Đúng lúc này, một mảnh cỏ lại động đậy, phía dưới nhô ra một cái đầu, hỏi: - Đại ca, dường như đối diện có người đến, chúng ta có ra tay không?
Long Lăng Vân suy nghĩ giây lát rồi nghiến răng nói: - Những kẻ đi tới ở phía trước chắc không nhiều đâu. Nếu không Kỳ Lão lục không nhắc nhở mà đã cảnh báo rồi. Cái miếng thịt dê báo bở Lâm viên ngoại này không thể buông tha được. Cứ theo kế hoạch mà làm.
- Vâng. Người đó đáp một tiếng rồi lại thụt đầu nấp xuống dưới đất. Nhưng bên trên thảm cỏ đã hơi để lộ ra một góc chiếc cung săn. Cái này cũng không dễ để người ta chú ý tới, mà nếu có nhìn thấy thì cũng chỉ cho rằng đó là một cành cây khô.
Long Lăng Vân đầu tiên nhận được thư của Triệu Văn Viễn, không những biết rõ đoàn của Lâm viên ngoại có mấy cái xe, mỗi xe có đồ gì, giá trị thế nào, mà y còn biết được cả số người vận chuyển là bao nhiêu, vũ khí trang bị thế nào. Thế nên, y đã chuẩn bị đón tiếp hết sức cẩn thận.
Cũng bởi đã biết loại hàng hóa này là tơ lụa, nên thủ đoạn đầu tiên như lửa và trúc thương bọn chúng hay dùng đã được loại bỏ. Cũng vì biết tơ lụa đều được để trong rương, đặt trong những chiếc xe hàng có mui, xung quanh có khoảng ba chục tên hộ vệ trang bị sẵn vũ khí cận chiến, thế nên Long Lăng Vân cố ý chọn chỗ này. Hơn thế, y lại cố tình trang bị tên và nỏ, với mục đích đánh xa trước. Giải quyết chủ lực của địch xong, y sẽ tốc chiến tốc thắng.
Hôm nay, mặc dù biết khe núi đối diện cũng có người đến, nhưng Kỳ lão lục đã ám thị số người đó không nhiều, có thể ra tay. Thế nên, y liền không thể buông tay vụ làm ăn lớn пау.
Dưới chân núi, Kỳ lão lục cưỡi con lừa tránh sang phía rìa đường. Đường núi vốn đã hẹp, đối diện lại là một đối tám kỵ sĩ hộ giá một chiếc xe ngựa. Nếu gã không nhường đường, hai bên đều chẳng có cách nào đi qua cả.
Một cỗ xe ngựa đẹp và nhẹ, tốc độ đi không nhanh cũng không chậm. Thùng xe vẽ hoa màu xanh da trừoi, bốn con ngựa kéo xe đều là loại khỏe mạnh. Hai mắt Kỳ lão lục lập tức sáng
lên:
- Xem ra lại là một cái đầu dê béo nữa rồi.
Nhưng mắt gã cũng chỉ vừa mới sáng lên thì tia hi vọng của gã cũng mất theo luôn. Một kỵ sĩ cưỡi con ngựa to cao dùng chiếc roi chỉnh lại chiếc mũ che nắng, liền nhìn sang gã.
Kỳ Lão lục mặc quần áo đi đường, lưng đeo một chiếc túi ngả vàng. Gã khiêm tốn nhìn đối phương cười, chìa ra chiếc răng cửa vàng khè. Kỵ sĩ kia khinh thường nghiêng đầu quay ra phía khác.
Ánh mắt Kỳ lão lục lại chăm chú vào chiếc xe đẹp đẽ kia. Mảnh vải nhung nhẹ nhàng rủ xuống, không nhìn được bên trong có gì, nhưng đoán được nếu đã phô trương vậy, ắt hẳn trong xe phải là một người xuất thân danh giá. Không chừng trên người còn mang theo những bảo vật đáng giá.
Xe ngựa đi ngang qua mặt gã, Kỳ lão lục nhấc nhấc dây cương, cưỡi lừa đi tiếp.
Đoàn tám kỵ binh hộ tống tương đối nhàn nhã, bước chân thoải mái, nhẹ nhàng. Chiếc roi lớn cắm ở chiếc then cài cửa. Cả đoàn thong dong đi dọc theo con đường núi.
Một kỵ sĩ ngẩng đầu nhìn đi nhìn lại xung quanh cảnh giác, sau đó nhắc nhở những người khác: - Chư vị, ở con đường hẻm núi phía trước, chúng ta phải để ý hơn một chút.
Một kỵ sĩ không nhịn được bật cười. - Triệu này, chắc đây là lần đầu người theo tỷ tỷ đi ra ngoài đúng không? Toàn bộ Quý Châu ai dám động đến Điền gia chúng ta nào?
Người kỵ sĩ vừa nhắc nhở kia mặt hơi đỏ lên, nói: - Trần đại ca, lần này chúng ta ra ngoài lại không có cơ hiệu.
Trần đại ca ngạo nghễ nói: - Thì làm sao? Nếu quả thật có bọn cướp đường, chỉ cần một mình Trần mỗ cũng đủ một tay đao pháp "Loạn Phi Phong" , dạy cho chúng không có lối về.
Trần đại ca vừa nói vừa vỗ chiếc bội đao ngay bên hông. Đúng lúc này, gã nhìn thấy một đội xe ở phía trước mặt đi lại phía bọn họ. Nhìn vẻ ngoài thì có đến tám chín phần là một đội khách thương.
Con đường đất này chính là quan đạo từ huyện Hồ tới phủ Đồng Nhân. Đã lâu chưa được tu sửa nên có nhiều ổ gà, chỉ có thể vừa cho một chiếc xe lớn và hai bên tả hữu bảo vệ đi qua.
Hai bên lề đường do bị cỏ lấn dần, nên chỉ cần hai xe lách ra một chút, để xe của mình lấn sang phía bãi cỏ là có thể lách qua nhau. Nhưng có điều, xe của nhóm Trần Đại ca lại không có ý nhường đường mà lao hẳn về phía trước.
Bọn họ đều là những kẻ võ công tinh luyện, nhưng lại không có kinh nghiệm giang hồ. Chẳng qua bọn hắn chỉ là những hộ vệ của nhà giàu, hơn thế từ đời cha tới con, từ thầy tới trò đều ở Điện gia. Nếu nói tới trung thành thì tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng võ công thì bọn họ cũng chỉ mới được giương uy ở trường võ, chưa từng có cơ hội nhìn thấy đầu rơi máu chảy.
Mỗi khi ra ngoài, cả bọn chỉ cần giương cờ hiệu Điền gia lên là được. Tác dụng thực - sự chỉ là giương oai chứ nào đã đi qua giang hồ gì? Giang hồ, hai chữ ấy đối với chúng chỉ là những chữ cửa miệng mà thôi. Đối với chúng, có thể nói là những con cọp chưa có kinh nghiệm sinh tồn.
Hai bên dần tiếp cận ở ngay con đường hẹp. Thấy đối phương không có ý định nhường đường, trong lòng Lâm viên ngoại thực sự cảm thấy có chút tức giận. Đối phương chỉ là một chiếc xe nhẹ, rất dễ né vào vạt cỏ, nhưng nếu đổi lại là đám người của y thì lại là một vấn đề.
Sau cơn mưa, con đường này vốn khó đi, lại tránh vào bãi cỏ thì càng gặp khó khăn. Một khi đã bị hãm trong bùn thì cố hết sức mới may ra. Tuy nhiên, Lâm viên ngoại là dân làm ăn, y thừa hiểu thế nào là hòa khí sinh tài, lại thấy đối phương cũng là dạng tương ngạnh ra dáng đã quen phách lỗi, cũng không dám đắc tội. Y đành phân công đoàn xe tránh sang một bên.
Cả đám vận chuyển đều có ý tức giận, hò hét điều khiển xe ngựa nghiêng tránh sang phía vạt cỏ, nhưng tốc độ cố ý chậm rì rì, để bọn bên đường đứng chờ. Hai đoàn xe ngựa gặp nhau, lại thêm con đường lầy lội, tạo nên một đám hỗn loạn.
Long Lăng Vân từ dưới thảm cỏ lặng lẽ nhô đầu nhìn ra, quan sát tình thế, không khỏi bật cười lạnh lùng: - Quả nhiên là giúp ta mà. Y lập tức bật tung đám cỏ, nhảy từ trong hố ra, quát to lên một tiếng: - Động thủ.