Theo tiếng thét của Long Lăng Vân, từng đám cỏ đầy bùn đất bung ra, một đám người cầm theo cung tên nhảy ra, mũi tên sẵn sàng nhắm ngay mục tiêu của bọn chúng.
Đám đạo tặc mà Long Lăng Vân thu xếp đi lần này đều là những tay thợ săn xuất thân từ núi, cung thuật rất giỏi. Bọn chúng vừa lao ra liên tự xác định cho mình những mục tiêu có sức uy hiếp gần nhất
Những kẻ nào là mục tiêu có sức uy hiếp gần nhất? Đương nhiên không phải là tên đánh xe mà là những hộ vệ có bội đao. Bay giờ hai đoàn xe đang bị ùn tắc lại một chỗ, bắt mắt nhất lại chính là tám tên kỵ sĩ cưỡi ngựa cao to, quần áo chỉnh tề sáng bóng, dao găm giắt hông. Những nhân vật xem ra là khó đối phó nhất.
- Vèo
Một mũi tên nhọn chuẩn xác bắn trúng cổ họng Trần đại ca, gã ôm lấy họng, tuyệt vọng ngửa mặt ngã xuống. Đao còn chưa khỏi vỏ, đao pháp "Loạn Phi Phong" căn bản đã không có cơ hội được dùng tới.
Tiểu Triệu lần đầu tiên cùng tiểu thư đi xa nên có cảnh giác hơn chút ít. Đột nhiên phát hiện bên sườn núi xuất hiện động thái khác lạ, gã vội trườn xuống ngựa, một mũi tên trung vào vai gã, nhưng không vào chỗ hiểm.
Tiểu Triệu hô lớn: - Mau, mau hộ tống tiểu thư thoát khỏi đây
Hai tên lái xe vội vàng nhổ rọi ra, nhưng vì chiếc roi ngựa qua lớn, quấn lấy cán, mãi không ra được. Lúc này lại có một mũi tên lao xuống, bắn gã ngã xuống.
Tiểu Triệu vội vàng phi thân tháo chạy lên xe, một đạo đâm vào đùi ngựa. Con ngựa bị đau, hí lên một tiếng dài, chạy thục mạng mang theo cả ba con ngựa khác và cổ xe lao về phía trước.
Chiếc rèm xe khẽ nhếch lên, hở ra một khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp. Khuôn mặt đó lúc mới nhìn khiến cho người ta cảm thấy rất đáng thương, nhưng ánh mắt nàng lại không có chút gì sợ hãi. Nàng bình tĩnh nhìn ra ngoài quan sát rồi hạ rèm xuống, quát to: - Mau lao ra. . .
Tiểu Triệu đang ở phía trước nghe thấy tiểu thư ra lệnh liền vâng một tiếng. Gã lấy đao đâm lên mấy con ngựa. Cả mấy con bị đau, điên cuồng lao về phía trước, đi sát vào những chiếc xe vận tải đã dẹp sát sang một bên.
Con đường vốn khó đi, nếu điên cuồng như vậy sẽ bị vấp. Điền Diệu Văn ngồi không vững, nàng vội vàng dùng hai tay bám chặt lấy hai bên thành xe. Xe bỗng nhiên nhảy dựng lên, nàng ai chà một tiếng, mông nẩy lên, đầu va vào nóc xe.
Tiểu Triệu cũng không màng tới đám mưa tên đang bay toán loạn tới, đánh xe điên cuồng lao ra khỏi đó. Đám người Long Lăng Vân sau một hồi bạn cung liên rút đao, điên cuồng hò hét nhằm thẳng vào bọn họ mà xông tới. Những tên đạo tặc này thừa thãi nhất là dũng khí, giết người và bị người giết là cuộc sống của chúng.
Trong tim tên kỵ sĩ, đã có ba tên bị trúng tên chết tại chỗ, năm người còn lại, còn hai kẻ trúng tên, nhao nhao rút đao bảo hộ xe xông ra ngoài, vừa đi vừa hò hét. So ra thì những tên đàn ông không phải dạng võ nghệ cao minh như chúng lại tỉnh táo hơn. Khi trận tập kích vừa xảy ra, thương đội hộ vệ liền nhanh chóng lui ngay về phía xe ngựa đang nghiêng sang tránh xe, dùng chính xe vận tải để ẩn nấp, tránh tập kích bắn lén. Đồng thời, lấy từ trên xe xuống những tấm ván gỗ dựng thăng làm vật cản chắn tên (tầm thuẫn).
Trong lúc cả đám bị trúng tên bị thương, dù là bị thương ở chân bọn họ cũng không nhìn mà lặng lẽ nhanh chóng hoàn thành việc phòng ngự. Cho tới khi cả vòng tròn phòng ngự đã được hình thành. Bọn họ mới phân công đưa những người trúng tên nhưng chưa chết vào trong vòng phòng ngự.
Vừa thấy vậy, đám đạo tặc liền hung dữ lao tới những chiếc xe ngựa ở phía bên ngoài nhất để cướp đi. Trong năm kỵ binh còn lại đang hộ giá xe ngựa, ngoài Tiểu Triệu đang đánh xe, bốn người kia lập tức chia ra để ngăn cản truy binh.
Chiếc xe Điền Diệu Văn ngồi rất hoa mỹ tinh xảo, tính năng giảm xóc cũng tốt, trên xe lại còn cả hệ thống bảo hộ ngồi trên xe rất thoải mái Tuy nhiên, nó không phải là chiến xa, chỉ là có nhiều chức năng nên độ kiên cố của nó lại suy giảm, trên đường thoát ra ngoài bbỗng nhiên va đập mạnh vào chiếc xe khác. Chiếc xe kêu răng rắc lên một tiếng to rồi vỡ ra một nửa. Điền Diệu Văn kêu thất thanh lên một tiếng, tuy xưa nay nàng rất bình tĩnh, nhưng giờ sao có thể không sợ hãi
- Ha ha, còn có đàn bà nữa đây.
- Xinh đẹp quá! Crớp về núi làm vui đi.
Mấy tên thổ phỉ gần đấy mắt sáng lên vui mừng. Vốn thấy bọn họ chạy quá nhanh đã định bỏ qua vì mục tiêu chính của bọn chúng là đám Lâm viên ngoại. Nhưng vừa thấy trên xe có phụ nữ trẻ, dung mạo xinh xắn, chúng lập tức sinh lòng háo sắc, dã tâm nổi lên, vội vàng đuổi theo.
- Tiểu thư.
Tiểu Triệu vội quay đầu lại nhìn, thấy Điền Diệu Văn đang ngồi trên chiếc xe đã bị mất nửa chiếc thùng, hai tay nắm chặt thành xe, mặt mày thất sắc, gã không khỏi cảm thấy lo lắng.
Điền Diệu Văn vẫn lạnh lùng:
- Đừng để ý, lao ra ngoài.
Điền Diệu Văn vội vàng hấp tấp quay lại nhìn, trong lòng bỗng xuất hiện một suy nghĩ: - Chuẩn bị đầy đủ thế, nhất định là nhằm vào ta. Cuối cùng là bọn nào? Chẳng lẽ lại là Bá Châu Dương gia?
Bên nhà kho ở ngoài ngoại thành, La Đại Hanh ưỡn bụng, nghiêm giọng khiển trách: - Hai người, là đồng gia của hãng xe ba họ La Cao Lý chúng ta. . . .
Thái độ của La Đại Hanh rất uy nghiêm, nhưng tay phải cầm chiếc bánh quế đã gặm mất một nửa, hủy hoại hoàn toàn hình ảnh uy nghiêm của gã.
Lý Bá Hạo khẽ thấp giọng nhắc. - Đại đông gia, là La Lý Cao.
La Đại Hanh quát: - Im miệng.
Cao Nhai tay chống gậy, nói giọng không phục: - La Cao Lý và La Lý Cao khác nhau ở chỗ nào? Trước kia là do người lớn hơn ta một tuổi nên ta mới để Lý ở phía trước, ngươi cũng không cần phải so đo như vậy. . . .
La Đại Hanh quát: - Ngươi cũng im miệng cho ta.
Cao Nhai hậm hực ngậm miệng.
La Đại Hanh chỉ hai tên còn lại nói: - Hai ngươi là lũ làm việc không chuyên nghiệp, hãng xe của chúng ta vất vả lắm mới thành lập được. Từ thời mới thành lập, các người đồng tâm hiệp lực, nhanh chóng tạo nên tiếng vang, làm ăn tốt trở thành hãng xe kiếm tiền tốt nhất.
Nhưng mới bao lâu, hả? Các người đã vứt bỏ quang gánh không làm nữa. Dựng bảng hiệu không dễ, chứ phá bảng hiệu dễ như chơi, nếu không phải là Tôn Vĩ Huyên giúp ta chống giữ, hãng xe của chúng ta sớm đã sụp đổ rồi. Các ngươi không lo lắng à? Vị trí đứng đầu của Hãng La Cao Lý cũng khó mà giữ được. . .
Lý Bá Hạo lại một lần nữa nhắc lại: - Là La Lý Cao, không phải La Cao Lý.
La Đại Hanh khoát tay, cho nốt nửa chiếc bánh quế vào miệng, nói: - La Lý Cao, ta còn bánh hoa quế, là La Lý Cao hay là bánh quế quan trọng sao?
Lần này đến lượt Cao nhai nhắc: - Đại đông gia, là La Cao Lý, không phải là bánh quế ngọt.
La Đại Hanh tức giận hua chân: - Hai người đều là lũ khốn suốt ngày làm nhèm, đến là bức chết ta mất thôi.
Cách đó không xa, Diệp Tiểu Thiên nhìn khung cảnh này, không khỏi bật cười, nói: - Vừa rồi còn thấy hắn có chút khí phách Đại Chưởng Quỹ, giờ lộ nguyên hình rồi đấy.
Triệu Văn Viễn cười nói: - Những tên trẻ tuổi thường thế. Khi ta ở Bá Châu, bạn bè cùng trang lứa cũng không phải nói câu nào cũng ngang châm ngòi nổ câu đó sao?
Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn hắn, cất giọng chế nhạo: - Giờ lớn tuổi rồi ư?
Triệu Văn Viễn bật cười ha hả, vuốt vuốt tấm lụa đen trên đầu, giọng tự trào: - Đúng vậy, áo quan vừa mặc vào là tự nhiên ra dáng rồi. Kỳ thực tuổi của ta cũng chưa lớn. Nhưng đã làm quan thì không tránh được bị ảnh hưởng. Nhất cử nhất động đều phải chú ý, không chỉnh tệ không được. Thế mà ngươi. . . .
Triệu Văn Viễn nhìn Diệp Tiểu Thiên, cười híp mắt nói: - Thế mà người chả thay đổi gì, vẫn chẳng ra dáng bậc làm quan. Nghe nói Từ Bá Di đã bị ngươi chà đạp không ít hả?
Diệp Tiểu Thiên nói: - Ta vốn định cùng mọi người làm việc trong nha môn, cúi đầu ngẩng đầu đều nhìn thấy nhau, những việc trước kia không tính nữa. Thế mà ai biết được ta vừa tới huyện Hỗ, hắn liên tính kế với hắn. Hà, Diệp Tiểu Thiên ta không thể là kẻ thật thà chịu nhục được.
Nói tới đây, Diệp Tiểu Thiên liếc sang Triệu Văn Viễn, nói: - Ta nghe nói, Tạ Truyện Phong, nguyên quản sự của Điền phủ đã lập một hãng xe ngựa ở huyện Hồ phải không?
Triệu Văn Viễn trả lời: - Đúng vậy, hắn giờ đang mắc chuyện gây dựng cơ nghiệp làm ăn, đã thành lập một hãng xe ngựa ở huyện Hồ rồi.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Từ Bá Di là môn hạ của Điền thị, Tạ Truyện Phong lại đến để lập hãng xe, ngươi nói xem hai người đó. . . .
Triệu Văn Viễn cười ha hả nói: - Nghe nói thì tên Tạ Truyện Phong này đã đi theo Vương Chi bộ. Xem ra hắn sẽ không có quan hệ gì với Điện gia nữa.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Làm sao biết không bịt tai mà đi trộm chuông?
Hì hì. . . . , hai người đều bật cười. Mỗi cái cười đều có hàm ý khác nhau.
Lúc này, một tên đàn ông cơ thể cường tráng lao như gió vào trong sân kho, gã mặc đồ ngắn, cười toe toét, lộ ra một bộ ngực to lớn vạm vỡ như thạch.
Triệu Văn Viễn khen: - Một tên cường tráng.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Hắn là trợ thủ đắc lực của Đại Hành, tên là Tôn Vĩ Huyên. Trong lúc hai nhà Cao Lý tranh đấu quyết liệt, không để ý đến hãng xe, một mình hắn chống đỡ mới không bị đổ.
1 lúc này đi nhanh tới chỗ La Đại Hành, vừa lấy vạt áo lau mồ hôi, vừa thì thầm một việc gì đó với La Đại Hanh. Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy không khỏi nao nao, lâm bấm: - Hãng xe của Đại Hanh không biết lại xảy ra vấn đề gì?
Diệp Tiểu Thiên vừa dứt lời, La Đại Hanh đã nhảy dựng lên: - Đại ca, đại ca, hỏng rồi, hỏng rồi, đại ca. . . .
Diệp Tiểu Thiên bước nhanh tới, tức giận nói: - Kêu gào gì, ta rất khỏe, người lại có phiền phức gì à?
La Đại Hanh sắc mặt nghiêm túc, trả lời: - Ta gặp phiền toái, đại ca, đại ca cũng rắc rối rồi, nói đi nói lại, vẫn là rắc rối của đại ca lớn hơn của ta.
Diệp Tiểu Thiên khẽ giật mình, hỏi: - Xe ngựa các ngươi có vấn đề, liên quan gì tới ta?
Tôn Vĩ Huyên cướp lời: - Điền sử đại nhân, không phải xe chúng tôi gặp chuyện, mà là dịch đạo xảy ra chuyện.
Tôn Vĩ Huyên nói: - Hôm nay có thương đội đang đi qua dịch đạo bị đạo tặc "Nhất Điều Long" cướp. Đội xe của tiểu dân trốn được một nửa về thương đội báo cáo, không biết phía trước tình hình thế nào. Những người đi theo bảo vệ ít nên đã lui về hết cả rồi.
Người La Đại Hanh mập mạp, bụng phệ, ảo não nói: - Con sâu đó, bình thường chỉ cướp một xe hàng rồi chạy biến luôn, lần này không biết lấy đâu ra bản lĩnh như thế. Không những đã cướp cả đội xe, nghe nói không phải một - đoàn, mà là hai đoàn. Sự chậm trễ này, ta lại bị phạt bao nhiêu tiền, tiền của ta ơi. . . .
Diệp Tiểu THiên và Triệu Văn Viễn đồng loạt hỏi: - Chuyện xảy ra ở đâu?
Tôn Vĩ Huyên nói: - Đó là ở một sơn cốc vô danh.
Diệp Tiểu Thiên và Triệu Văn Viễn lại hỏi: - Cách đây có xa không?
Diệp Tiểu Thiên cùng Triệu Văn Viễn cùng thở phào, nói: - Cách hơn sáu chục dặm là địa phận của huyện Đồng Nhân, không liên quan tới chúng ta. . . Ha ha ha. . .
Lý Bá Hạo và Cao Nhai nhìn nhau, lần đầu có chung một suy nghĩ: - Những kẻ làm quan, thật quá vô sỉ.
Tôn Vĩ Huyên chần chừ, nói: - Hai vị đại nhân nói khoảng cách chim bay à?
Diệp Tiểu Thiên và Triệu Văn Viễn cùng im bặt, nhìn gã chằm chằm, hỏi: - Ngươi nói xem?