Ngay cả địa chủ đứng đầu Ca Lạp thôn là Tống viên ngoại, cũng là phụ thân của Tống Tiểu Xuân khi thấy phụ mẫu của Đại Ny cũng phải khách khí lấy lòng. Đoán rằng Tống Tiểu Xuân đã dặn dò phụ thân mình điều gì đó.
Không đợi hắn hỏi, đã bị Tiểu Ny kéo đi vào trong thôn.
"Tiểu Bạch, ngươi mang hai thùng nước này đưa tới nhà Tôn nãi nãi đi."
Bộ Phàm hô một tiếng với tiểu bạch lư. Tiểu bạch lư giật mình lắc đầu, nó đang muốn đi theo nhìn xem, nhưng để ý thấy hai thùng nước đầy trên lưng mình, cuối cùng nó vẫn đi về hướng nhà Tôn nãi nãi.
Với sự thông minh của tiểu bạch lư, thôn dân cũng nhìn thấy nhiều lắm rồi, nhưng bọn hắn chẳng cảm thấy lạ lùng gì hết. Bởi vì trong mắt bọn họ, lừa, trâu, dê hay chó đều là những con vật có linh trí, có thể nghe hiểu được tiếng người.
Bộ Phàm bị kéo đến cây đa đại thụ phía tây cuối thôn, xa xa đã thấy một thân ảnh duyên dáng đứng ở nơi đó.
"Bộ Phàm ca, ta sẽ không quấy rầy các ngươi!"
Tiểu Ny không ngừng cười khanh khách, mắt to lóe ra vẻ giảo hoạt, cho Bộ Phàm một cái ánh mắt mang ý nghĩa "ngươi tự hiểu đi" sau đó xoay người chầm chậm rời khỏi.
"Nha đầu kia!"
Bộ Phàm lắc đầu, đừng nghĩ rằng người ta chỉ là tiểu cô nương ở cổ đại, thực tế ra các nàng cũng hiểu biết khá nhiều thứ.
"Bộ Phàm ca!"
Đại Ny chậm rãi tiến lên, khuôn mặt trắng nõn vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng. Nhìn nàng, Bộ Phàm có một loại cảm giác đang nhìn nữ tử nhà bên dần trưởng thành.
"Muội đã trở lại, nghe Tiểu Ny nói muội tìm ta, không biết có chuyện gì vậy?" Bộ Phàm cười cười, lên tiếng chào đón nàng, thật sự hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Đại Ny trầm mặc một lát, ngước đôi mắt đẹp: "Ta muốn nói lời từ biệt với huynh, lần này rời đi ta không rõ bao lâu mới có thể quay về."
Bộ Phàm cũng không cắt ngang lời Đại Ny nói, nghe Đại Ny kể lúc này hắn đã hiểu được.
Bởi vì Đại Ny có thiên phú trác tuyệt, nên sư phụ của Đại Ny là Chu Sơn Nguyệt quyết định cho Đại Ny đi tham gia khảo hạch Thiên Môn thánh địa, trở thành đệ tử của Thiên Môn thánh địa.
"Bộ Phàm ca, sợ rằng huynh chưa nghe nói về Thiên Môn thánh địa, sư phụ ta đã kể cho ta nghe. Thiên Môn thánh địa là thánh địa tu luyện của tất cả tu sĩ trong Đại Nguỵ tu tiên giới chúng ta. Nơi đó thu đệ tử cực kỳ khắc nghiệt, nhưng sư phụ ta vừa hay là ngoại môn trưởng lão của Thiên Môn thánh địa, cho nên ta đi tham gia khảo hạch, cũng chỉ cần đi lướt qua một chút, chắc chắn có thể bái nhập Thiên Môn thánh địa."
Hoá ra là điều động nội bộ.
Thật ra Bộ Phàm cảm thấy với thiên phú của Đại Ny, cho dù không đi cửa sau, cũng chỉ cần quét quét một chút khảo hạch là có thể bái nhập Thiên Môn thánh địa.
Nhưng mà điều mà hắn không ngờ tới chính là sư phụ của Đại Ny Chu Sơn Nguyệt dĩ nhiên là đệ tử Thiên Môn thánh địa, thậm chí còn là ngoại môn trưởng lão.
Khó trách lúc trước Hàn Cương nói, sau lưng tám đại tông môn có bóng dáng của Thiên Môn thánh địa, lời này không sai.
"Đến lúc đó, ta sẽ theo sư tổ tu luyện, sợ rằng có một khoảng thời gian rất dài không thể trở về." Đại Ny cúi đầu.
Sư tổ?
Chẳng lẽ là sư phụ của Chu Sơn Nguyệt?
Tu sĩ Chu Sơn Nguyệt là Nguyên Anh hậu kỳ, vậy sư phụ của nàng nên có tu vi vượt trên Nguyên Anh?
Cũng khó trách Thiên Môn thánh địa lại trở thành thánh địa tu luyện đứng đầu trong mắt tu sĩ.
"Có chuyện tốt như vậy, muội nên vui sướng mới đúng, có thể bái nhập tông môn tốt như vậy, về sau muội mới có thể đi xa hơn trên con đường tu luyện!" Bộ Phàm cổ vũ nói.
"Chỉ là..." Đại Ny nói.
"Có cái gì mà chỉ là chứ? Có cơ hội tốt như vậy, không có đạo lý nào nên bỏ qua cả, bao nhiêu người cầu còn không được. Ca ca của muội là ta cũng không có cơ hội bái nhập tông môn tốt như vậy đâu, muội hãy thay ta cố gắng thêm một phần nhé!"
Tiểu nha đầu này căn bản là thiên mệnh chi nữ, đi nơi nào cũng gặp phúc khí liên tục, như vậy đi Thiên Môn thánh địa cũng không hề kém. Bộ Phàm cũng có chút hiếu kỳ sau này Đại Ny sẽ trải qua những chuyện ra sao.
"Ừm, ta biết rồi!"
Đại Ny ngọt ngào cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu. Vốn dĩ nàng còn có chút lo lắng, nhưng dưới lời cổ vũ của Bộ Phàm lại được tiếp thêm động lực.
【Bởi vì lời cổ vũ của ngươi với Đại Ny, Chu Sơn Nguyệt sinh ra hảo cảm với ngươi, độ hảo cảm trước mắt 40】
Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trước khi vừa tới đây, hắn đã cảm nhận được một cỗ khí tức Nguyên Anh ở trong thôn, cho nên hắn không dám làm ra bất kỳ động tác thân mật nào với Đại Ny, ví dụ như xoa đầu cũng chết, nựng má cũng chết, tựa lưng càng phải chết... hắn chỉ dám đứng nói chuyện từ xa như giữa hai người có một bức tường ngăn vậy.
Lúc sau Đại Ny bắt đầu kể cho hắn nghe những chuyện mấy năm nay nàng gặp được. Những chuyện này, thật ra Bộ Phàm đều biết cả rồi, nhưng vẫn làm bộ chăm chú lắng nghe, khi thì gật đầu, khi thì khen.
【 Hảo cảm của Chu Sơn Nguyệt với ngươi giảm xuống, hảo cảm trước mắt là 30】
Bộ Phàm: "?"
Tình huống gì đây?
Kiểm tra thông tin hảo hữu.
【Bởi vì thấy hảo hữu Đại Ny của ngươi chia sẻ những trải nghiệm của nàng với ngươi, là sư tôn của nàng nhưng chưa được hưởng thụ loại ưu ái này cho nên sinh ra một tia ghen tỵ với ngươi】
Có loại chuyện này nữa sao?
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật vài cái.
Là sư tôn lẽ ra ngươi nên cẩn thận suy nghĩ lại xem có phải bình thường mình quá lãnh đạm hay không mới đúng chứ?
Quả nhiên những câu châm ngôn nói không sai, tâm tư của nữ nhân và thời tiết giống nhau, đều thay đổi bất thường, Chu Sơn Nguyệt này chính là một ví dụ rõ ràng.
Một giây trước là thiên đường, giây tiếp theo đã đi xuống địa ngục.
"Bộ Phàm ca, ta nói chuyện với huynh cũng nhiều rồi. Ta còn muốn nói lời từ biệt với phụ mẫu ta, sau này ta lại nói chuyện với huynh sau." Đại Ny cười vô cùng ngây thơ.
Bộ Phàm phù một tiếng thật dài.
Nguy hiểm thật! Ngươi đã nói nhiều như vậy, nếu ngươi còn nói nhiều hơn vài câu, sư phụ Nguyên Anh kia của ngươi thật sự sẽ không nhịn được mà xông ra chém ta.
Đợi Đại Ny rời đi Bộ Phàm cũng chuẩn bị trở về.
"Tiểu hữu, xin dừng bước!"
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người trong trẻo nhưng lạnh lùng.