Chắc không phải chuẩn bị kết toán sổ sách với hắn chứ?
Không được, trước mắt hắn còn chưa đánh lại được nàng.
"Ngươi là?"
Bộ Phàm xoay người, vẻ mặt nghi hoặc giống như không biết Chu Sơn Nguyệt là ai.
Ngay cả hắn cũng bị hành động này của hắn thuyết phục.
Người trước mắt không phải ai khác, đúng là sư phụ của Đại Ny, Chu Sơn Nguyệt.
Chu Sơn Nguyệt giống hệt với hình dáng trong mô phỏng quyết đấu, vẫn áo trắng quần trắng, đôi mắt đẹp lạnh lùng, quanh thân tản ra hàn khí nhè nhẹ.
"Bổn tọa là sư phụ của Huyên Nhi!"
Chu Sơn Nguyệt dùng ngữ khí lạnh như băng nói.
"Huyên Nhi? Tiền bối, vãn bối cũng không quen ai có tên là Huyên Nhi!" Bộ Phàm dự đoán cái tên Huyên Nhi này chắc là đại danh của Đại Ny.
"Mới vừa rồi còn cùng Huyên Nhi nói chuyện vui vẻ đến vậy, tại sao người vừa đi đã trở mặt?" Đôi mắt đẹp của Chu Sơn Nguyệt vẫn lạnh như băng, còn ngữ khí thì rét buốt đến thấu xương.
Vì sao ta cứ có cảm giác nàng coi ta không bằng một cái móng heo?
Hơn nữa.
Loại ghen tỵ nồng đậm này là cái quỷ gì vậy?
"Hoá ra người tiền bối nói chính là Đại Ny, không biết ngài tìm vãn bối có chuyện gì?"
Bộ Phàm tò mò.
Trong đầu không khỏi hiện lên một hình ảnh.
Chu Sơn Nguyệt lấy một tấm chi phiếu, lấy thái độ muốn cả vú lấp miệng em nói: "Chỉ cần rời xa khỏi đồ nhi của ta, tấm chi phiếu này ngươi muốn điền bao nhiêu thì điền vào bấy nhiêu?"
Đợi đã.
Tu tiên giới hình như không cần dùng chi phiếu.
Vậy đổi thành linh thạch thì sao?
Chu Sơn Nguyệt cũng không biết Bộ Phàm đang suy nghĩ gì. Vẻ mặt nàng vẫn lạnh như băng: "Chuyện của ngươi, bổn tọa đã biết được một ít từ trong miệng Huyên Nhi. Trước kia ngươi đã trợ giúp Huyên Nhi, nể mặt Huyên Nhi bổn tọa thu ngươi làm đệ tử ngoại môn."
"Tạ ơn ý tốt của tiền bối, vãn bối tự biết tư chất của mình có hạn, sợ bôi nhọ thanh danh tiền bối, cho nên vẫn xin tiền bối thu lại lời ngài vừa nói."
Bộ Phàm ôm quyền. Có thể bái làm môn hạ của một tu sĩ Nguyên Anh là ước mơ tha thiết của nhiều tu sĩ khác, nhưng hắn lại không thèm.
"Coi như ngươi còn tự hiểu rõ chính mình!" Chu Sơn Nguyệt nói.
【 Chu Sơn Nguyệt sinh ra hảo cảm với ngươi, hảo cảm trước mắt 40】
Khóe miệng Bộ Phàm co rúm,
Nàng này có độc!
"Nhưng mà nể mặt của Huyên Nhi, mặc dù tư chất của ngươi thấp kém, bổn tọa cũng đảm bảo trong vòng trăm năm, ngươi có hy vọng đột phá Trúc Cơ kỳ!" Âm thanh lạnh lùng của Chu Sơn Nguyệt vang lên.
Bộ Phàm có chút mơ hồ.
Chu Sơn Nguyệt này muốn làm cái quỷ gì đây?
Vì sao cứ muốn thu hắn làm đệ tử?
Hay thu hắn làm đệ tử chỉ là ngụy trang, mục đích chính là muốn ướp lạnh hắn.
Thật ra Bộ Phàm đã đoán trúng.
Vốn dĩ Chu Sơn Nguyệt tính toán thu hắn làm đệ tử ngoại môn, sau đó phân công đi Thiên Huyền môn làm gác cửa, hoặc là quét rác, chờ tám mươi đến trăm năm sau tùy tiện vứt cho hắn một viên Trúc Cơ Đan, có thể đột phá hay không, nhìn vào tạo hóa của hắn.
Chiêu thức này có chút quen thuộc.
"Tiền bối, ngươi có điều không biết. Sau khi thân sinh phụ mẫu của ta mất tích, là các hương thân hảo tâm trong thôn cho ta một miếng cơm mới khiến ta sống được tới ngày hôm nay. Hiện giờ ta biết y thuật, chỉ muốn ở lại trong thôn dốc ra một phần sức lực trợ giúp các hương thân!"
Bộ Phàm vẫn lắc đầu từ chối, bái nhập Thiên Huyền môn gì đó hắn thật sự không có hứng thú, môn phái kia có nhiều thị phi lắm.
"Tiểu tử ngươi đúng là không có mắt nhìn, bổn tọa có lòng tốt thu ngươi làm đệ tử, ngươi còn từ chối rất nhiều lần, thực sự nghĩ rằng bổn tọa là bùn đất tùy ý nặn hay sao?" Khuôn mặt Chu Sơn Nguyệt lạnh như băng, nhiệt độ chung quanh trong nháy mắt đã giảm xuống mấy lần.
【 Chu Sơn Nguyệt có cái nhìn mới về ngươi, hảo cảm trước mắt 60】
Cái quỷ gì đây?
Nàng không giận dữ sao?
Tại sao độ hảo cảm lại tăng lên?
Vốn dĩ cho rằng mình đã hiểu nữ nhân nhưng Bộ Phàm phát hiện cuối cùng thì hắn vẫn còn non và xanh lắm.
"Nể mặt của Huyên Nhi, bổn tọa tha cho ngươi một mạng!"
Chu Sơn Nguyệt hừ lạnh một tiếng, tay áo bào bỗng nhiên khuấy động, nhất thời một vật từ trong tay áo bắn nhanh ra, dừng ở trên tay Bộ Phàm.
【 Dưỡng Khí đan 】
【 Phẩm chất đan dược: thượng phẩm 】
【 Giới thiệu đan dược: đan dược có trợ giúp tu sĩ Luyện Khí kỳ tăng lên】
Trước mắt hắn hiện lên một hàng chữ viết.
"Đây là một lọ Dưỡng Khí đan thượng phẩm, coi như vì sự chăm sóc lúc trước của ngươi với Huyên Nhi!"
Nói xong Chu Sơn Nguyệt không thèm để ý tới Bộ Phàm, xoay người hóa thành một đạo trường hồng đi xa, lưu lại một người với vẻ mặt ngây ngốc.
"Chuyện gì đây?"
Bộ Phàm nhìn bóng người biến mất ở phía chân trời, lại nhìn Dưỡng Khí đan trên tay.
"Đúng là một người kiêu ngạo!"
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười: "Vẫn là cảnh giới của ta quá thấp, nếu cảnh giới cao một chút, khi đối mặt với Chu Sơn Nguyệt này cũng bớt lo lắng hơn."
…
Xuân đi thu đến.
Bộ Phàm đang giúp người ta gặt lúa mạch, tiểu bạch lư thì kéo lúa mạch đã gặt quay về thôn.
Thu gặt lúa mạch thật ra là một việc làm người ta mệt muốn chết.
Bởi vì lúa mạch đã chín cao tới thắt lưng người, muốn thu hoạch cần phải khom lưng cắt trong khoảng thời gian dài, làm lâu thắt lưng sẽ không chịu nổi, hơn nữa đã làm là phải làm cả ngày, cả người vừa mệt vừa khát.
Nhưng cứ tới khoảng thời gian này, khi nhìn một cánh đồng lúa mạch vàng ươm rực rỡ, trên mặt thôn dân đều hiện lên vẻ mặt vui mừng, sung sướng.
"Ngươi xem thể lực của Tiểu Phàm này, không chê vào đâu được!" Một thôn dân thấy tốc độ thu gặt lúa mạch của Bộ Phàm, không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
"Người trẻ tuổi, thắt lưng còn khoẻ khoắn lắm!" Một thôn dân khác cảm thán nói.
Vài thôn dân chung quanh vừa nghe lời này, vẻ mặt nhất thời cổ quái liếc mắt nhìn thôn dân kia một cái.
Bộ Phàm không biết thôn dân đang nghị luận cái gì, hắn chỉ cúi đầu liều mạng thu gặt, còn làm cực kỳ thoải mái.
Có thể đối với người khác mà nói thu gặt lúa mạch là chuyện làm người khác muộn phiền.
Ruộng lúa mạch còn có kiến, bị cắn sẽ hiện lên một vết đỏ, hơn nữa trên bông lúa mạch còn có râu sẽ châm vào người, làm một ngày thì trên cánh tay, phía sau lưng, ở phần cổ người nào cũng vậy, đều ngứa ngáy.