Lúc Tô Cẩm đi ra khỏi phòng khách, chính Nguyên Cảnh đích thân tiễn cô ra ngoài.
Thấy thái độ Nguyên Cảnh tốt như vậy, người lại hào phóng, Tô Cẩm khách sáo nói: “Sau này nếu có chuyện gì thì Tam gia có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tuy rằng không thể nói rằng tôi luôn sẵn sàng, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để xuất hiện trước mặt ngài.”
Một khách hàng hào phóng như vậy, tuyệt đối không thể để người khác cướp đi.
Trên khóe môi Nguyên Cảnh còn treo nụ cười: “Tô tiểu thư đã giúp tôi một việc lớn như vậy rồi, nếu có việc gì cần đến thì cứ gọi tôi.” Hai người khách sáo qua lại một phen.
Tô Cẩm được Nguyên Cảnh tiễn đến tận cửa nhà họ Tô.
Nguyên Thất, cùng với một nhóm vệ sĩ của nhà họ Nguyên: “…?”
Tam gia điên rồi à?
Hay là bọn họ bị mù?
Bọn họ nhìn thấy gì thế?
Trong đó, người bị chịu tác động mạnh nhất chính là Nguyên Thất.
Anh ta thật sự không ngờ rằng sau khi Tô Cẩm nói bàn chuyện làm ăn, trong nháy mắt Tam gia lại đích thân tiễn người ra tận cửa???
Rốt cuộc là nói chuyện làm ăn gì thế hả?
Mới có thể khiến cho Tam gia khách khí như thế?
Cho dù gom hết cả nhà họ Tô lại cũng không có khả năng khiến cho Tam gia liếc mắt nhìn thêm một cái mới đúng.
Trong lòng Nguyên Thất cảm thấy kỳ quái không thể diễn tả thành lời, rốt cuộc lai lịch của Tô Cẩm là gì? Chẳng lẽ anh ta còn chưa điều tra kỹ càng tỉ mỉ tư liệu về cô sao?
Lúc này, đột nhiên Tô Cẩm quay đầu lại, liếc mắt nhìn Nguyên Thất một cái.
“Vận khí của anh hôm nay không tốt lắm.”
Nguyên Thất: “?”
Nguyên Thất hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ của cô, đối với anh ta mà nói, dường như là một câu nói không đầu không đuôi chẳng có ý nghĩa gì hết, nhưng Nguyên Cảnh lại hiểu được.
Ồ, hôm nay Nguyên Thất gặp xui xẻo rồi.
Tô Cẩm cầm hai mươi vạn, vui vẻ rạo rực trở về nhà họ Tô.
Vừa về tới, cô lập tức chạy lên lầu bla bla nói một đống với bài vị Tổ sư gia.
Sau đó, bài vị của Tổ sư gia lại “cạch” một tiếng, ngã xuống.
Tô Cẩm: “…”
“Ôi, buổi chiều nay con sẽ đi mua lư hương mà, ngài thấy có được không?”
Tiếng nói vừa dứt, bài vị vừa ngã xuống lại “vèo” một cái tự mình đứng thẳng lên.
Tô Cẩm: “…”
Cô hừ hừ hai tiếng, quay đầu lại, lập danh sách những thứ mình muốn mua.
Trong đó, lư hương và những vật dụng thờ cúng cho Tổ sư gia được liệt kê phía trên cùng.
Lại nói về căn biệt thự đối diện với nhà họ Tô.
Sau khi Tô Cẩm rời đi, Nguyên Cảnh liếc nhìn Nguyên Thất.
“Hôm nay cậu đừng có đi ra ngoài.”
Nguyên Thất có chút khó hiểu: “Nhưng mà không phải ngài đã bảo tôi chiều nay đi ra ngoài để…”
“Cậu cứ ngồi ngốc trong biệt thự là được.” Nguyên Cảnh không cho anh ta có cơ hội nhiều lời.
Nguyên Thất ngơ ngác, gật đầu đồng ý: “Vậy để tôi đi dọn phòng.” Dù sao anh ta cũng phải kiếm việc gì đó để làm, không thể cứ ngồi không như thế được.
“Ừm, nhưng đừng có làm mấy việc nguy hiểm.” Nguyên Cảnh nhắc nhở.
Nếu như chính miệng Tô Cẩm đã nói ra, vậy nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Tuy nhiên, Nguyên Cảnh đã đánh giá thấp mức độ ảnh hưởng của xui xẻo.
Nguyên Thất vừa nói xong, nhanh chóng bước về phía trước mấy bước.
Vừa đi tới trước mặt Nguyên Cảnh, giây tiếp theo, chiếc đèn chùm treo phía trên đầu Nguyên Thất đột nhiên rơi xuống không hề báo trước.
“Cẩn thận!” Nguyên Cảnh hét lên.
Nguyên Thất cảm nhận được nguy hiểm, theo bản năng chồm về phía trước.
Chiếc đèn chùm rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thật lớn, theo sau là những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Nguyên Thất không bị đèn rơi trúng, nhưng mảnh vỡ đập vào chân làm anh ta bị chảy máu, trừ cái này ra, một chiếc răng cửa của anh ta cũng bị gãy.
Nguyên Thất: “…”
Đang đi trong nhà, đột nhiên đèn chùm rơi vào người là sao?
Nguyên Thất bối rối.
Sóng to gió lớn kiểu gì anh ta cũng đã trải qua rồi, trăm triệu lần không nghĩ tới mình lại vấp ngã bởi một chuyện nhỏ tầm thường như vậy.
Nguyên Cảnh thì khác, mặc dù Nguyên Cảnh ở rất gần với Nguyên Thất nhưng mảnh vỡ thủy tinh không ảnh hưởng gì đến anh cả.
Giống như là trước mặt anh có một tấm rào chắn bảo vệ vô hình.
Nguyên Cảnh thấy Nguyên Thất chật vật, yên lặng nắm chặt lá bùa trong tay.
Hai mươi vạn này, tiêu rất đáng! Cô bé kia không chỉ rất lợi hại mà xem ra, còn là mệnh trung quý nhân của anh nữa.