Vệ sĩ nghe thấy tiếng động chạy tới liền thấy cảnh này, lập tức thu dọn đống lộn xộn trên mặt đất, đồng thời định đưa Nguyên Thất đến bệnh viện.
Nguyên Cảnh suy nghĩ một chút, trực tiếp nói: “Mời bác sĩ.”
Nguyên Thất: “Cảm ơn Tam gia.”
Cái vận khí này của anh ta…cũng thật tuyệt!
Nguyên Cảnh xoay người đi lên lầu, bước vào trong thư phòng.
Lần này anh tới Thanh Thành là vì một đạo sĩ đã nói với anh, mệnh trung quý nhân của anh đang ở Thanh Thành.
Vốn dĩ ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vọng, rốt cuộc thì mấy năm nay anh đã trải qua không ít kiếp nạn. Gia đình anh đã mời về không ít đạo trưởng đại sư nhưng cũng không ai có thể giải quyết được tình huống của anh.
Lại chưa từng nghĩ đến, thế mà anh vẫn có thể gặp được quý nhân của mình – Tô Cẩm.
Nguyên Cảnh nhìn lá bùa trong tay, trong thế giới đen tối bịt bùng kia, phảng phất như có một tia sáng xuyên thẳng vào…
Ở dưới lầu.
Nguyên Thất lặng lẽ ngồi một chỗ, chờ bác sĩ đến.
Bởi vì vấn đề vận khí mà anh ta không dám nhúc nhích chút nào.
Nhưng mà, khi con người đã xui xẻo rồi thì cho dù không làm gì hết vẫn có thể gặp xui.
Nói anh ta vận khí kém, vậy thì vận khí của anh ta cũng kém thật.
Có đánh chết Nguyên Thất thì anh ta cũng không nghĩ tới, cái ghế dựa vừa mới bưng lại đây, một cái chân ghế bất thình lình lại bị gãy.
Sau đó anh ta từ trên ghế ngã xuống, nằm thẳng trên đất.
Anh ta vốn đã bị thương, lúc này lại còn tệ hơn nữa.
Nguyên Thất nằm trên sàn nhà, chậm rãi xoay người nhìn chiếc ghế gãy, cuối cùng không khỏi rên rỉ thống khổ.
Sao anh ta lại có thể xui xẻo như vậy chứ?
Sao có thể thảm đến như vậy!
Trong đời, anh ta chưa bao giờ xui xẻo như lúc này!
Nguyên Thất được những người khác giúp nâng dậy, dõi mắt trông mong nhìn qua mấy bàn ghế còn nguyên vẹn khác, rồi lại nhìn chiếc sô pha đơn giản mà sang trọng bên kia. Anh ta nghi ngờ rằng chỉ cần mình qua đó ngồi thôi, mấy đồ đạc này sẽ lập tức xuất hiện vấn đề.
Nguyên Thất cay đắng chọn ngồi ở góc tường.
Nếu… nếu căn biệt thự này bởi vì anh ta mà đột nhiên đổ sập, anh ta sẽ đâm đầu vào tường!
Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên anh ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Anh ta quay đầu lại, chỉ thấy miếng gạch lót nền dưới mông mình… bị nứt ngay chính giữa.
Vết nữa chói mắt kia trực tiếp khiến cho Nguyên Thất mất đi lý trí.
Nguyên Thất: “Mau, mau đi mời Tam gia!”
Sắc mặt Nguyên Thất trắng bệch.
Gần như phải hoài nghi không biết có phải mình đụng phải tà hay không?
Một lúc sau, Nguyên Cảnh nghe vệ sĩ báo cáo xong bước xuống lầu, vẻ mặt thờ ơ nhìn vết nứt trên sàn nhà.
Anh lại liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyên Thất.
“Cậu tự mình đi tìm Tô tiểu thư đi.” Nguyên Cảnh nói thẳng.
Nguyên Thất: “…”
Đối với lời nói của Nguyên Cảnh, anh ta có chút khó hiểu, không rõ tại sao lại phải đi tìm Tô Cẩm trong tình huống này.
Tô Cẩm có thể giải quyết được sao?
Nhưng anh ta không dám trái lệnh.
Nguyên Thất khập khiễng đi ra khỏi biệt thự, đi đến nhà họ Tô.
Lúc này Tô Cẩm vừa mới lên danh sách xong, lại dùng số chu sa còn lại vẽ mấy lá bùa.
Cô để lại một lá bùa, sau đó cho những lá bùa còn lại vào túi. Vừa nghĩa đến việc làm ăn sắp đến cửa, tâm tình cô không tồi, vui vẻ cầm lá bùa đi xuống lầu.
Vừa nhìn thấy Nguyên Thất, không đợi anh ta mở miệng, Tô Cẩm liền đưa lá bùa ra.
“Hai trăm tệ, giữ lá bùa này ở bên mình.”
Nguyên Thất: “?”
Nguyên Thất vừa ngơ ngác vừa hoảng hốt tiếp nhận lá bùa, lại móc từ trong túi ra hai trăm tệ đưa cho Tô Cẩm.
Hai trăm tệ để mua một lá bùa???
Anh ta cầm lá bùa, ngơ ngác đứng ở đó không biết phải làm sao.
Tô Cẩm cất hai trăm tệ vào túi, thấy anh ta vẫn đứng đó không nhúc nhích liền hỏi: “Sao anh vẫn chưa đi? Anh còn muốn tìm tôi để đoán mệnh à?”
“Đoán mệnh là có giá khác. Còn hai trăm tệ này là giá của cái bùa bình an.” Tô Cẩm không nhanh không chậm giải thích.
Chỉ cần là khách hàng tới đưa tiền, thái độ của cô đều sẽ luôn rất tốt.
Nguyên Thất theo bản năng lắc đầu, sau đó ngơ ngác rời khỏi nhà họ Tô.
Anh ta cũng có chút ngây ngốc, chẳng lẽ việc làm ăn mà Tô tiểu thư này bàn với Tam gia nhà mình chính là đoán mệnh sao?