Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 11: Hỏi thế gian tình là gì? (1)

Chương 11: Hỏi thế gian tình là gì? (1)


Cả nhà thoáng cái từ trên trời rơi bịch xuống đất, đương nhiên đủ thứ khó chịu, trong đó khó chịu nhất chính là Vương Hiền, hắn không còn là lão đại của đám hộ bằng câu hữu kia, từ cả ngày bắt nạt người khác, giờ đây trở thành kẻ bị người khác bắt nạt, từ tiền xài như nước, giờ đây trở nên đỉnh đầu túng quẫn, tất cả đều khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hắn nhiều thói quen bài bạc, thật ra là ao ước một đêm phát nhanh, trở lại khoảng thời gian trước kia. Hắn muốn cưới Lâm Thanh Nhi làm vợ, là vọng tưởng lấy tiền của nhà họ Lâm làm thành của riêng, để mình trở lại thời gian lúc trước. Thậm chí hắn đi chặn kiệu tấn nhiệm Huyện thái gia kêu oan, cũng là muốn cho phụ thân trở về huyện nha, mình tiếp tục làm thiếu gia, trở lại tháng ngày trước kia.

Mọi hành vi của hắn, đều vì hồi tưởng mộng cũ, nhưng bây giờ muốn Lâm cô nương chịu trách nhiệm, không phải vô lại thì là gì?

“Tất nhiên phải làm..."

Lòng người khó dò, Lâm cô nương còn nghĩ rằng, hắn gặp cảnh ngộ này đều bởi vì lời nói kia của mình mà nên cả. Nàng gật gật đầu, nghiêm mặt nói:

"Trước khi đến, ta đã hỏi rồi, Ngô đại phu là chữa bệnh từ thiện, tốn kém chủ yếu ở chỗ tiệm thuốc Lục viên ngoại, tổng cộng là 27 quan, ta gộp chung hết, ra 30 quan, được chưa?"

"ách. . ."

Vương Hiền hơi giật mình, Lâm cô nương này thật là hào phóng, hào phóng đến nỗi hắn cũng ngại ngùng nâng giá.

"Nhưng..."

Trên đời đáng sợ nhất chính là “nhưng”, nó đại nghĩa toàn bộ đằng trước đều là nói nhảm..

"Nhưng ta hiện tại, không đào đâu ra được số tiền này...”

"Ha ha..."

Vương Hiền nở nụ cười lạnh, 30 quan mặc dù nhiều, nhưng đối với nhà giàu như nhà họ Lâm mà nói, có đáng gì đâu chứ?

"Ngươi cũng đừng cười nhạt"

Lâm cô nương cười khổ nói:

"Ta thật sự không lừa ngươi, nửa năm nay ta đều ở Nam Kinh, Hàng Châu vì giải oan cho vụ án của nhà ta, ở bên ngoài dùng tiền như nước, trong nhà lại mâu thuẫn nội bộ, bị ác nô cuốn sạch sẽ đồ trang sức, vụ án này toàn huyện đều biết."

Vương Hiền cảm thấy có chút thất vọng, thầm nghĩ, Vương Nhị trước kia làm thế nào mỗi lần dọa dẫm đều đắc thủ, đến lượt ta, không phải diễn kịch đó chứ?

Rồi lại nghe Lâm cô nương nói:

"Ngươi tạm thời cho ta mấy ngày, đợi đến tháng mười, ta sẽ đem tiền gom góp cho ngươi."

"Tại sao là tháng mười?"

Vương Hiền hỏi.

"Đó là thời gian thu thẩm..."

Lâm cô nương nói khẽ. "Thu thẩm..."



Vương Hiền đương nhiên không rõ, bó tay thôi, ai bảo hắn trước kia chỉ biết ăn chơi chè chén thôi chứ?

"Phạm nhân trảm giám hầu, sau thu sẽ thẩm vấn lại lần cuối cùng. không còn vấn đề gì, thì sẽ áp giải đến để sống." Lâm cô nương cảm thấy hắn không biết, là chuyện rất bình thường.

"Chuyện này với tiền cho ta, có quan hệ gì?”

"Có quan hệ."

Lâm cô nương suy nghĩ, cảm thấy không thể nói quá chi tiết với loại người này, bằng không thì thế nào cũng phải lộ ra vài tin tức không




được, liền nói thẳng kết quả:

“Đến lúc đó ta sẽ kiện lên trên, nếu như lật được, ta có thể mượn được tiền cho ngươi.”

"Lật không được thì sao?"

"Đến lúc đó ta có quyền bán của cải gia sản..." Lâm cô nương buồn bã nói.

"Ô."

Vương Hiền gật đầu nói:

"Nói vậy, nửa năm này người đi tỉnh thành và Kinh Sư, đã tìm được biện pháp rồi?".

Lâm cô nương có chút không ngờ liếc hắn một cái.

"Vụ án phán quyết sau thu vấn trăm, không nhiều khả năng có thể lật lại được.”

Vương Hiền dựa vào chút kiến thức lịch sử rơi rớt phân tích nói:

"Đoán chừng cái gọi là thu thẩm cũng chỉ là cho có lệ, trừ phi ngươi có thể thông qua quan hệ, có được hứa hẹn của vị đại quan phúc thẩm nào đó.”

Lâm cô nương càng không ngờ, mặc dù đối với người triều Minh mà nói, đây chỉ là suy luận đơn giản xây dựng trên thử nghiệm, nhưng đầu óc Vương Hiền lại biết suy luận! Thật khiến người rửa mắt mà nhìn. Nhưng nàng không định thảo luận với hắn chuyện này

"Ngươi an tâm dưỡng bệnh đi, đợi đến tháng mười, ta tự nhiên sẽ đưa tiền cho đại ca nhà họ Vương."

Đưa tiền cho Vương Hiền, nàng thật sự lo lắng.

Nói xong, nàng liền đứng dậy, khẽ chào nói:

"Cáo từ."

Chuyện nói xong, nàng phải tranh thủ bỏ đi, bằng không đụng phải Vương đại cương, sẽ chịu không nổi. Nhưng Lâm Thanh Nhi vừa muốn mở cửa, lại nghe sau lưng một tiếng cười lạnh:

"Ngây thơ."

"Ngươi nói ta sao?"

Lâm Thanh Nhi xoay người, hàng may chau lại, cho dù là ai, bị người mình khinh bỉ khinh bỉ, cũng sẽ không dễ chịu.

"Chẳng lẽ còn người khác?"

Vương Hiền bình tĩnh nhìn nàng nói:

"Ngươi đừng kỳ vọng quá cao vào thu thẩm, bằng không sẽ không chịu nổi đả kích đấy."

"Sao cơ?" Lâm Thanh Nhi nhịn không được hỏi.

"Ta không biết người tìm được người nào, cam đoan gì với ngươi."

Vương Hiền thản nhiên nói:

"Ta chỉ biết một việc, nếu như ta muốn khơi thông quan hệ, nhất định sẽ thần không biết quỷ không hay mà làm."

Nói xong liếc nhìn nàng một cái nói:

"Ai như ngươi, nghênh ngang đi tỉnh thành và kinh thành tặng quà, lại trở về sớm như vậy đợi thu thẫm. Dù là kẻ điếc cùng biết người đi làm cái gì, cho dù ta ngu ngốc, cũng biết người khang định đã nhận được hứa hẹn nào đó! Huống hồ Triệu gia lật ản như lật bánh nướng?”

Hơi ngừng lại, hắn chậm rãi nói từng chú:

"Ngươi nói, bọn họ có nghĩ đủ mọi cách lật ngược lại không?”

"..." Lâm cô nương vốn chỉ là xuất phát từ lễ phép, mới nhẫn nại nghe hắn nói, nhưng nghe một nửa, hoảng sợ đến tay chân vô lực, vội ngồi xuống, im lặng thật lâu, mới tràn đầy hoàng sợ nói:

"Ngươi tại sao lại nghĩ vậy?"




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch