Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 12: Hỏi thế gian tình là gì? (2)

Chương 12: Hỏi thế gian tình là gì? (2)


Kỳ thật nàng muốn hỏi chính là, ngươi nói thật sao? Nhưng thật sự không thể tin được, Vương Hiền ngu ngốc, có thể còn thông minh hơi cả mình. Theo cảm giác của nàng, không phải có người dạy hắn nói như vậy đó chứ.



"Đây là lẽ thường mà thôi, thế là kẻ lăn lộn trong dòng đời, đều biết những điều này.”

Vương Hiền thở dài nói:

"Chỉ có đại tiểu thư chân không bước ra khỏi cửa như người mới không nghĩ ra được.

"Ngươi..." Lâm Thanh Nhi chăng màn tức giận, truy hỏi:

"Ngươi nói Triệu gia sẻ lật ngược thế nào?"

"Gặp chiếu phá chiêu là được."

Vương Hiền thản nhiên nói: "Ví dụ như phát tán tin tức Lâm gia hội lộ quan lớn, muôn lật lại bản án, âmì đến ai ai cũng biết, người nói còn ai ra mặt cho nhà của ngươi?"

Lâm Thanh Nhi sắc mặt trắng bệch, cả kinh một câu cũng không nói nên lời.

"Đơn giản hơn nữa, chỉ cần báo cho Phân Tuấn Đạo phá án lúc trước, người nói xem hắn có liều mạng cũng phải ngăn cản bản án này được lật lại hay không?”

Lâm Thanh Nhi bị dọa ngây người, đúng vậy, nếu như chịu áp lực to lớn từ trong ra ngoài, vị đại lão gia bằng lòng vì mình lật lại bản án kia, sẽ chỉ như dạo chơi biết khó mà lui không? .

Ngẫm lại những thủ đoạn của Triệu gia kia, chuyện này quả thực là rất có khả năng.

"Vậy, vậy phải làm sao."

Lâm Thanh Nhi trong đôi mắt to tròn, đong đầy nước mắt, cắn chặt môi dưới trắng bệch nói:

"Chẳng lẽ ta tảng gia bại sản, cũng không đổi được gột sạch trầm oan

sao?"

Nghĩ đến bản thân dốc hết sức lực, vẫn không cách nào khiến lào cha ôm hận mà chết nhắm mắt, nàng rốt cuộc không nhịn nổi, gục xuống bàn khóc nức nở.

Giang Nam nữ tử, âm thanh mềm mại, khóc cũng nhỏ như vậy, tuyển chuyển như hát, Vương Hiền nghe thấy lại có cảm giác rất hưởng thụ.

Bên ngoài đại thúc kia thì không cho là vậy, hắn đẩy mạnh cửa, gầm nhę:

"Cô nương, làm sao vậy? Hắn ức hiếp người sao?!"

Chăm chú nhìn, mới phát hiện hai người cách bàn vuông ngồi bình thường, cũng không có vành tai tóc mai va chạm nhau như trong tưởng tượng,

Lâm Thanh Nhi mặc kệ hắn, chi khóc rống, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế.

Con để ngăn dặm bại trong một huyệt, Lâm Thanh Nhi nhà gặp đại nạn, ca ca phạm vào tử tội, phụ thân lại phẫn uất lâm bệnh qua đời, nàng mới mười sáu tuổi không thể không dùng bờ vai mềm yếu, gánh vác trọng trách Lâm gia. Nửa năm qua, ở tỉnh thành và Nam Kinh, không biết hứng bao nhiều cảnh đóng sập cửa, nhận hết mọi khinh thường và chế giễu, nàng sớm đã gánh không nổi nữa rồi, chỉ dựa vào một niềm tin kiên cường chống đỡ mà thôi. Hiện tại Vương Hiền đập và niềm tin của nàng, bảo nàng làm sao có thể không sụp đổ?

Đại thúc kia và Ngân Linh, lại tưởng rằng tình cảm hai người xảy ra vấn đề, trong bụng thầm giật mình nhi, khóc đến trời long lở đất, không ngờ Lâm cô nương thương tâm đến mức này, chẳng lẽ là nữ theo đuổi nam?

Nghĩ vậy, đại thúc thay đổi mắt nhìn đối với Vương Hiền, cao thủ! Cốc có thể ăn thịt được thiên nga mới là cao thủ!

Ngân Linh dù sao cũng là nữ hài tử, không nỡ nhìn một nữ hài tử khác, vì tình thương tâm đến vậy. Nhưng bảo nàng an ủi Lâm Thanh Nhi là không thể, liền đi đến bên người Vương Hiền, len lén nhẻo hơn một cái, nhỏ giọng nói:

"Còn không khuyên nhủ?"

"Ta khuyên nhủ thế nào?"

Vương Hiền nào biết, bọn họ đầu óc tưởng tượng thành ra như vậy chứ, cười khổ nói:







"Lại không phải ta làm.”

"Ngươi có phải là nam nhân không?"

Đại thúc nhất thời rống lên, làm Lâm cô nương giật mình, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nói:

"Thật thúc, không làm hắn làm."

"Cô nương, người còn che chở hắn!"

Đại thúc vẻ mặt buồn bà rũ rượi, giận nhưng không tranh cãi, tự nhủ cho dù nhà của người gặp khó khăn, ngươi cũng không cần chà đạp bản thân như vậy. Nói xong xoay xoay năm đầm lớn như cái bát nói:

"Tiểu tử, ngươi muốn bị đánh đúng không!"

"Được rồi."

Vương Hiền nghĩ không ra, rốt cuộc là cái gì với cái gì chứ, nhưng hảo hán không chịu thiệt trước mắt, để tránh bị đánh, hắn đành phải đối với Lâm Thanh Nhi nói:

"Lát nữa người lại đến một chuyến, chúng ta cùng nhau tính kế, xem xem còn có đường sông hay không.”

Lâm cô nương đã bị Vương Hiền làm cho choáng váng, lại ngoai ngoãn gật đầu nói:

"ừm."

Nói xong mới phát giác, mình khóc lóc trước mặt nhiều người như vậy, cảm thấy rất xấu hổ. Vội vàng ngừng khóc, vừa lau khóe mắt, vừa nhịn không được nức nở.

Thật thúc và Ngân Linh bội phục Vương Hiền đến tận trời rồi, Thất thúc dùng tâm tư người từng trải thảm than:

"Cô nương nhà ta đời này sắp bị hắn nuốt chửng rồi...”

"Đi nhanh đi, mẹ ta sắp về rồi."

Ngân Linh đã xem Lâm cô nương như chị dâu tương lai, đương nhiên thay đổi lập trường, tốt bụng nhắc nhở:

"Cho dù các người có muốn thành sự... cũng phải lửa nhỏ hầm chậm phải không.”

"Ừm." Vương Hiền gật đầu nói: "Thời gian còn rất dài, không vội nhất thời."

"Ta cáo từ trước."

Lâm cô nương đứng dậy khẽ chào, lại có chút sốt ruột nói:

"Phiên chợ lần sau còn phải mười ngày, quá lâu rồi."

Thật thúc hận không thể tìm khe hở chui vào, cô nương, ngươi chứa chút rụt rè được không?

"Ngày kia, mẹ ta và đại ca ta phải về quê, đi mừng thọ Tam thúc công."

Dựa trên nguyên tắc “Mặt mũi đáng giá mấy đồng tiền, lợi ích thực tế quan trọng nhất” của lão nương, Ngân Linh quyết đoán trở thành gian tế. Hết cách rồi, không dễ gì tóm được một người chịu sống cùng ca ca, còn khăng khăng một mực như vậy, bất kể nàng là cừu gia oan gia gì,

bắt về trước rồi nói sau.

"Vậy được, ba ngày sau ta lại đến."

Lâm cô nương lại khẽ chào, mang mịch la, cùng Thất thúc cáo từ đi về.



Rời khỏi ngõ nhỏ nhà họ Vương. Thật thúc rốt cục nhịn không được nói:

"Cô nương, ngươi đừng để tiểu tử kia lừa, hắn không phải thử tốt

lành."

"Ta biết."

Lâm cô nương gật đầu nói: "Nhưng giờ đây, hắn không giống với lúc trước..."

"Không nhìn ra được." tuoi

Thật thúc thấp giọng lầm bầm, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của nàng, chỉ có thể thẩm than một tiếng:

"Xem ra tình nhân trong mắt không chi hóa Tây Thi, còn hóa Phan An cơ đấy..."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch