Chương 29: Cách Nói Chuyện Phách Lối Gây Ra Chút Vấn Đề Nho Nhỏ
Đại sảnh Mộ gia trầm mặc lúc lâu.
Cuối cùng từ trên cao truyền xuống giọng nói của Mộ Uyên:
"Các ngươi, hiểu đây là ý gì sao?"
Bọn người Mộ Khương nhìn về phía Mộ Uyên, bọn họ đều biết Tộc trưởng mình có ý gì.
Vấn đề chính là hành vi của Đại thiếu Lục gia
Đại thiếu Lục gia rõ ràng đến đây để từ hôn, thế nhưng cuối cùng không chỉ không từ hôn, ngược lại còn ra mặt thay Mộ Tuyết, hành động này là gì, căn bản không có người hiểu.
Chuyện này đã vượt khỏi tầm dự đoán của bọn họ.
Tâm lý cũng không kịp chuẩn bị chút nào.
Bằng không cũng sẽ không đến mức bề trên rơi vào thế bị động phải nghe chất vấn như vậy.
Mộ Khương mở miệng nói:
"Quả thật khiến người khác không cách nào lý giải nổi, nhưng có một sự thật là, Lục gia vốn nên đến đây để từ hôn."
Mộ Uyên tìm ghế dựa sau đó ngồi xuống, nói:
"Đúng vậy, tất cả mọi người đều cho là thế, ngay cả người Lục gia cũng cho là vậy.
Thế nhưng kết quả lại là, ha ha.
Trước kia chỉ mới nghe nói Thiếu gia Lục gia làm việc xốc nổi không đứng đắn, hôm nay gặp mặt đúng là. . . Mở rộng tầm mắt."
"Là phách lối đến cùng cực, cuồng vọng đến cùng cực, vô tri đến cùng cực, ngu xuẩn như vậy sớm muộn cũng lấy mạng hắn." Mộ Giản mở miệng nói.
Giọng nói của hắn mang theo sự trầm thấp, vừa rồi bọn hắn quả thật bị tức tới gần chết.
Mộ Uyên mỉm cười:
"Ngu xuẩn sao? Thế nhưng trong mắt ta hắn lại rất thông minh, dường như hắn biết ta trước giờ không có khả năng ra tay với hắn, thậm chí còn nhất định phải trả lời chất vấn của hắn. Có lẽ cũng bởi vì hắn là Đại thiếu Lục gia đi."
Mộ Khương ngược lại không để ý những lời này, mà hỏi:
"Vậy làm sao bây giờ? Lục gia rõ ràng là đến từ hôn, nhưng bây giờ không chỉ không từ hôn mà còn giúp Mộ Tuyết ra mặt, thậm chí đưa lời, nếu Mộ gia không muốn nuôi Mộ Tuyết, Lục gia bọn hắn có thể nuôi."
Mộ Giản cũng nhìn Mộ Uyên, chờ đợi đáp án.
Mộ Uyên dựa vào sau, mang theo ý cười nói:
"Đương nhiên là lấy lời nói của Lục đại thiếu gia làm chuẩn, truyền tin này đi, thậm chí cũng đem cả chuyện chúng ta bị Lục thiếu gia chất vấn ngay tại chỗ truyền đi, không cần làm giả bất cứ thứ gì hết.
Lục đại thiếu gia đã muốn đứng đầu ngọn gió, chúng ta liền thỏa mãn hắn.
Mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, Lục gia nếu còn muốn từ hôn cũng sẽ không thể tùy tiện phái một kẻ như hắn đến đây.
Nếu Lục gia không muốn từ hôn nữa, vậy chúng ta lại càng không có tổn thất gì.
Sính lễ của Mộ Tuyết chỉ tăng thêm mà thôi."
"Còn chuyện liên quan tới Mộ Tuyết thì?" Mộ Khương thử hỏi.
"Để cho Mộ Tuyết hài lòng là được, hoặc là nói nhất định phải khiến cho nàng hài lòng." Mộ Uyên nhíu mày nói.
—— ——
Lục Thủy mang theo Chân Võ Chân Linh rời khỏi Mộ gia, Lục Thủy cứ một mực đi lên phía trước, Chân Võ và Chân Linh gấp đến không chịu được, nhưng cũng không có cách nào khác.
Nếu không phải trên đường đi thiếu gia bọn họ cứ biểu hiện kỳ quái như thế, bọn họ không chừng sẽ đều mở miệng chất vấn.
Vừa rồi còn không phải làm loạn lên hay sao?
Nhưng vừa nghĩ tới biểu hiện của Lục Thủy tại Phù Không đảo, nhìn thấy Lục Thủy vốn nên chạy trốn lại ra mặt vì bọn họ, làm cho bọn họ không có cách nào mở miệng chất vấn cả.
Đương nhiên, cảm nhận khắc sâu nhất lúc đó vẫn là cái câu kia "Bản tọa đang đứng đây, ai cho phép các ngươi ngẩng đầu nhìn?" .
Câu nói này cũng dọa sợ bọn họ.
Cho nên, bọn họ không dám chất vấn hắn, chỉ có thể lo lắng suông.
Lục Thủy rời khỏi địa phận của Mộ gia, hắn dừng ở nơi nào đó trong rừng.
Chân Võ Chân Linh có chút không hiểu, thiếu gia làm sao lại đột nhiên dừng lại?
Chỉ là còn không đợi Chân Võ Chân Linh kịp lên tiếng hỏi han, Lục Thủy đã mở miệng nói:
"Chân Võ, bản thiếu gia mệt quá, mau tìm ghế gỗ tới để bản thiếu gia ngồi một lát đã."
Vừa rời khỏi Mộ gia, Lục Thủy đã cảm thấy mình không chịu đựng nổi nữa.
Là bị Mộ Tuyết dọa sợ.
Chân Võ không hiểu, nhưng vẫn lấy từ trong túi pháp bảo trữ vật ra một cái ghế, vật này hắn chắc chắn có.
Sau đó Lục Thủy an vị ngồi xuống, chân đã muốn nhũn cả ra.
Chân Võ Chân Linh tất nhiên đã nhìn ra, xem ra là thiếu gia ban nãy đã bị tộc trưởng Mộ gia dọa sợ rồi.
Cái khí tức kia quả thực rất đáng sợ, với tu vi của hắn mà có thể kiên trì đến bây giờ đã rất không dễ dàng.
Chân Võ hỏi:
"Thiếu gia, ta gọi điện thoại báo cáo với Tộc trưởng nhé?"
Lục Thủy ngẫm nghĩ, cảm thấy việc này quả thật có hơi lớn, báo cáo với cha hắn cũng tốt, để cho bọn họ có thời gian bớt giận.
Tối nay hắn sẽ trở về.
Chẳng qua không biết trở về sẽ phải đối mặt với cái gì.
Chết thì cũng không chết được, vậy nên hắn vẫn tính là có lời đi.
Chứ nếu hắn ban nãy mà từ hôn thì đã nắm chắc cái chết.
Cái thùng thuốc nổ Mộ Tuyết kia, không có khả năng trông cậy vào lý trí của nàng được.
Cuối cùng Lục Thủy chỉ đành gật gật đầu.
Thấy Lục Thủy đồng ý, Chân Võ Chân Linh liếc nhau một cái, sau đó Chân Võ lấy điện thoại di động ra gọi cho Tộc trưởng.
—— ——
Lục Cổ hôm nay không có việc gì để làm, chủ yếu là vì phu nhân của hắn không có tâm tình gì, hắn có việc cũng phải đổi thành không có việc gì.
Cho nên chỉ có thể cùng phu nhân hắn tản bộ.
"Chàng nói xem nhi tử đã từ hôn hay chưa?" Đông Phương Lê Âm có chút lo lắng.
Lục Cổ cúi xuống nhìn đồng hồ, nói:
"Chắc hẳn đã làm rồi, nếu nàng thực sự lo lắng như thế thì gọi điện thoại hỏi qua một chút."
"Thế tại sao không phải là chàng gọi điện thoại hỏi qua một chút giúp ta?" Đông Phương Lê Âm nhìn Lục Cổ nói.
"Được rồi, để ta gọi điện thoại hỏi." Lục Cổ bất đắc dĩ nói.
Nghe Lục Cổ nói vậy, Đông Phương Lê Âm bên cạnh lén cười.
Nhưng Lục Cổ vừa mới lấy di động ra, phát hiện điện thoại di động của mình đang vang lên.
Đông Phương Lê Âm lại gần hỏi:
"Ai thế?"
"Chân Võ." Lục Cổ nhíu mày: "Chân Võ là thuộc hạ dưới trướng Tam trưởng lão, nếu có việc gì không phải là nên báo cho Tam trưởng lão sao?"
Đông Phương Lê Âm cũng có chút lo lắng, bởi nếu việc từ hôn thành công thì Chân Võ Chân Linh tất nhiên đã không cần gọi cho bọn họ.
Cho nên, con của bọn họ có khả năng đã xảy ra chuyện rồi.
Lục Cổ không chần chờ thêm nữa, nhận nghe điện thoại.
Hắn bật loa ngoài lên.
Rất nhanh bên kia truyền đến giọng nói của Chân Võ:
"Tộc trưởng, ta là Chân Võ."
Lục Cổ ngược lại không có trực tiếp hỏi tới chuyện của Lục Thủy:
"Các ngươi đã tới Mộ gia rồi?"
"Đúng vậy tộc trưởng, chúng ta đã ra về rồi." Chân Võ nói.
Lục Cổ lập tức nói:
"Tới Mộ gia thuận lợi không? Thiếu gia có gây thêm phiền phức cho các người không? Có phải hắn biểu hiện rất tùy hứng không, có làm chuyện gì xốc nổi không ? Hắn có dùng thân phận thiếu gia Lục gia để châm chọc Mộ gia không?"
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó Chân Võ mới nói:
"Có thưa Tộc trưởng, lúc thiếu gia đối mặt với Mộ gia, quả thật có chút phách lối."
Nghe được câu này, sắc mặt của Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm trầm xuống.
"Thiếu gia bị thương rồi?"
Rất nhanh Chân Võ liền trả lời:
"Thiếu gia rất ổn không bị thương gì hết, chỉ là, chỉ là cách nói chuyện có hơi phách lối, xảy ra chút vấn đề nho nhỏ."
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ không hiểu lắm, đây là ý gì?
Sau đó Lục Cổ chỉ có thể để Chân Võ nói cụ thể ra:
"Kể lại tình huống từ hôn của các ngươi xem nào.”
Chân Võ đương nhiên sẽ không giấu diếm chút gì, hắn dùng vài phút kể lại đại khái tình hình từ hôn hôm nay, không thêm mắm thêm muối chút nào.
Sau khi nghe xong, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều tức muốn điên lên.
Từ hôn không thành ngược lại còn ra mặt vì Mộ Tuyết, chất vấn nhục mạ Mộ gia ngay tại chỗ?
Đây mà là phách lối?
Đây là kiêu ngạo cuồng vọng đến cùng cực, đây là đem mặt mũi Mộ gia bọn họ đè xuống đất chà đạp.
Con của bọn họ đã "Ưu tú" thành cái dạng này rồi sao?
Còn nữa, con bọn họ đã vứt lời dặn của Lục gia đi đâu rồi?
Gió thoảng bên tai à?
Cuối cùng Lục Cổ nói:
"Bảo vệ Thiếu gia trở về, đừng để hắn chạy mất.
Tam trưởng lão bên kia ta sẽ đi truyền lời, các ngươi không cần phải bẩm báo nữa."
"Đa tạ Tộc trưởng." Chân Võ bọn hắn chính là vì sợ cái này.
Hiện tại không cần bẩm báo đã là tốt lắm rồi, còn về phần trở về, trở về chắc chắn là sẽ bị phạt.