Cúp điện thoại xong, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm liếc nhau một cái, bọn họ cũng không cách nào lý giải nổi thằng con nhà mình đang muốn làm gì.
Chuyện này thật đúng là quá bất ngờ.
Nào có ai đi từ hôn, cuối cùng lại thành củng cố hôn ước.
"Chúc mừng, con của nàng nổi danh rồi đó." Trầm mặc hồi lâu, Lục Cổ mới mở miệng nói ra câu này.
Đông Phương Lê Âm trợn trắng mắt, sau đó nói:
"Chung vui cả thôi."
Lục Cổ bất đắc dĩ:
"Nàng nói xem đứa con trai này của chúng ta rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?"
Đông Phương Lê Âm lắc đầu:
"Con trai nghĩ như thế nào thì ta không biết, nhưng ta biết Mộ Tuyết chắc chắn rất cảm động."
Trên lý thuyết thì quả thực sẽ rất cảm động, toàn bộ Mộ gia đều đã lựa chọn vứt bỏ nàng, cuối cùng Lục Thủy vốn dĩ sẽ từ hôn lại ra mặt vì nàng.
Chuyện này nhìn kiểu gì cũng thấy sẽ lưu lại ấn tượng khó mà phai mờ trong lòng nàng.
"Cảm động hay không tạm thời mặc kệ đi, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đối với Lục gia, ta phải đi tìm Tam trưởng lão trước đã." Lục Cổ nói.
Đông Phương Lê Âm mang theo hiếu kỳ nói:
"Chàng dường như cũng không trách mắng con trai?"
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đại khái là, quá kinh hãi, vượt qua cả tưởng tượng của ta. Ta đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, duy chỉ có loại khả năng này là không dám nghĩ tới."
Hì hì~
Đông Phương Lê Âm cũng hưng phấn gật đầu:
"Ta cũng vậy, ta cũng nghĩ con trai của mình vì quá phách lối sẽ bị bọn họ hung hăng giáo huấn một trận, nhưng không nghĩ tới nó lại càn quấy, còn giày xéo lên mặt mũi Mộ gia, mà Mộ gia chẳng những không nổi giận lại còn hạ mình chịu đựng.
Quá kinh người.
Đáng tiếc là, gây ra chuyện rồi."
—— ——
Lục Thủy cảm thấy đã nghỉ ngơi tốt rồi, bèn đứng dậy cất bước rời đi, trên đường hắn mở miệng hỏi:
"Cha ta nói gì rồi?"
Chân Võ không giấu diếm:
"Tộc trưởng nói đừng để thiếu gia chạy."
Lục Thủy: "..."
Cũng không đến mức phải chạy trốn, dù sao trở về cũng sẽ không phải chết.
Đi ra ngoài thì khó nói, mặc dù lấy năng lực hiện tại của hắn khẳng định là theo lợi tránh hại, nhưng đợi ở Lục gia sẽ thoải mái hơn.
Lại nói, không yên ổn ở Lục gia, làm sao hắn lại đến Mộ gia từ hôn?
Mộ gia nghĩ rằng lần này hắn từ hôn thất bại, thì sẽ không đến lần thứ hai nữa sao?
Ngây thơ.
Chờ tới khi hắn có biện pháp áp chế được Mộ Tuyết, chuyện đầu tiên làm sẽ là đến từ hôn.
Lúc lâu sau Lục Thủy bước vào xe lửa, sau đó xe lửa đóng cửa lại chạy khỏi nhà ga.
Vào lúc toa xe lửa cuối cùng rời khỏi, trên nhà ga vốn không một bóng người lại đột nhiên xuất hiện một người.
Nàng đứng đó, tóc dài bay phấp phới theo gió.
Nàng nhìn theo hướng xe lửa rời đi, trong đáy mắt có một tia không bỏ.
Đợi một lúc nàng mới mở miệng nói:
"Ba năm, đợi thêm ba năm nữa ta sẽ có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh ngươi, sau đó làm nũng với ngươi."
Gió nhẹ thổi qua, bóng người đứng trên sân ga đã sớm biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này Lục Thủy cũng nhìn về phía sân ga, mặc dù đã sớm không nhìn thấy gì nữa, nhưng hắn vẫn cứ nhìn theo, trong lòng thầm nói:
"Không vội, ngày tháng tương lai vẫn còn rất dài, ta sẽ còn trở lại."
—— ——
Phù Không đảo.
"Lục Thủy? Hình như ta đã nghe nói qua." Một người đàn ông trung niên nói.
"Thật sao? Cụ thể hắn là ai, có thể nói rõ hơn chút không?" Ông lão kích động hỏi.
Bên người ông lão còn có hai đứa bé, một cậu bé và một cô bé.
Người đàn ông trung niên kia không hiểu, nhưng vẫn trả lời:
"Lục gia quả thực có một vị thiếu gia tên Lục Thủy, nhưng cụ thể dáng dấp hắn ra sao, ta cũng không biết được.
Nhưng mà, thanh danh vị Lục Thủy này cũng không tốt cho lắm.
Nghe đồn, vị Lục thiếu gia này là phế thiếu.
Nhưng ngoại trừ phế ra thì hình như cũng không có tin đồn nào khác, chưa từng nghe nói hắn có liên quan tới tội ác nào cả."
Hai mắt ông lão sáng lên, nói:
"Thế Lục gia ở đâu vậy?"
"Thu Vân tiểu trấn." Người đàn ông trung niên kia nói.
Cuối cùng ông lão mang theo hai đứa bé rời đi.
"Gia gia, chúng ta đi đâu thế?" Cậu bé hỏi.
"Đi Thu Vân tiểu trấn." Ông lão trả lời.
"Đi làm gì ạ?" Cậu bé lại hỏi.
"Đi trả nợ." Ông lão đáp.
—— ——
"Thiếu tông chủ Lưu Hỏa của Ẩn Thiên Tông? Thật sự có người này sao?"
"Từ Phù Không đảo truyền ra, nghe nói hai ngày trước chính là vị Thiếu tông chủ này gây ra hỗn loạn."
"Đúng đúng, nghe nói cái vị Thiếu tông chủ kia bá đạo đến cực điểm, có người mới nhìn hắn một cái, hắn liền nổi cơn nóng giận mà giận chó đánh mèo toàn bộ Phù Không đảo."
"Ta nghe nói là có người đi ngang qua lỡ đụng phải hắn một chút, hắn liền trực tiếp để Phù Không đảo phải chịu tổn thất to lớn."
"Ẩn Thiên Tông Lưu Hỏa quả thật quá mức hung tàn, về sau có khi phải tránh đường cho hắn thôi."
"Làm sao tránh được? Ngươi cũng không biết dáng dấp hắn ra sao."
"Đúng đúng, nghe nói những người nhìn thấy dung mạo hắn đều chết hết."
Nghe những lời này, Lục Thủy ngồi trong phòng chờ của xe nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Những tin đồn này từ đâu mà có vậy?
Hơn nữa cũng hơi thái quá rồi?
Chân Võ Chân Linh đứng bên cạnh cũng không nói một câu.
Bọn hắn cảm thấy rất may mắn là thiếu gia dùng tên tuổi của Ẩn Thiên Tông, nếu đổi lại dùng tên tuổi Lục Thủy của Lục gia.
Sau khi trở về bọn hắn có thể trực tiếp bị Tam trưởng lão đánh chết.
Nhưng dường như bọn hắn đã kết một mối thù với Ẩn Thiên tông rồi.
Dù sao cũng là Thiếu tông chủ.
Cuối cùng hai người bọn họ liếc nhau một cái, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ.
Thiếu gia quả nhiên rất biết gây chuyện.
Lần này mới đi chưa được bao lâu, bọn hắn đã gặp bao nhiêu chuyện, thanh danh cũng không biết đã truyền đi bao xa.
Từ sáng đến tối không lúc nào không có tiếng tăm.
—— ——
Chờ tới lúc Lục Thủy trở về Thu Vân tiểu trấn, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Chỉ là vừa mới rời khỏi nhà ga, hắn liền phát hiện cả Thu Vân tiểu trấn đều đã bị trận pháp cô lập, mà trận pháp này lại đang không ngừng phóng thích Trì Dũ Thuật.
Lục Thủy nhìn trận pháp rồi nói:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Chân Võ lập tức nói:
"Chân Linh đã đi nghe ngóng rồi."
Lục Thủy gật đầu, sau đó đi trên đường phố tiểu trấn.
Trên đường không có nhiều người, hơn nữa nhìn qua ai nấy đều không có chút sức sống nào.
Nhưng lại có người của Lục gia đang không ngừng chạy quanh.
Rất nhanh Chân Linh đã trở về.
"Thiếu gia, hình như là bị bệnh, rất nhiều người đột nhiên sinh bệnh, hơn nữa thân thể bắt đầu xuất hiện những biến hóa dị thường.
Nhưng đều đã bị khống chế lại rồi, không phải vấn đề lớn, hiện tại chỉ cần được trị liệu thì sẽ tốt lên."
Lục Thủy nhíu mày, hắn không nói gì thêm, trực tiếp đi về phía Lục gia.
“Đúng vậy, đúng là vào thời điểm này, từ lúc đó mẹ hắn đã mắc bệnh rất lâu.”
Khi đó vẫn một mực không tra ra được nguyên nhân.
Về phần chuyện lần trước hắn phân phó Chân Võ Chân Linh làm, không cần hỏi cũng biết bọn hắn đã làm rồi, bằng không Lục gia sẽ không có khả năng khống chế được cục diện trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Lục gia không thể không chú ý đối với Thu Vân tiểu trấn, vậy mà nơi này bị bệnh nhiều như thế, Lục gia lại không quản đến.
Hôm qua cha mẹ hắn không nhắc nhở chuyện này với Chân Võ, như vậy đã thấy rõ được chiều hôm qua còn chưa xảy ra chuyện, hoặc hôm nay vừa mới xảy ra còn chưa kịp báo cho Lục gia.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy đi nhanh hơn, dù mẹ hắn cuối cùng đã không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể không phải chịu khổ thì đương nhiên tốt hơn rồi.
Nếu quả thật mẹ bị bệnh, hắn phải thừa dịp vừa mới ở ngay giai đoạn đầu, dùng Thiên Địa chi lực giải quyết chuyện này.
Thế nhưng hắn rất ngạc nhiên, với tu vi của mẹ hắn, rốt cuộc là làm thế nào lại để bị bệnh được?
Không thể nào hiểu nổi.
Cái thứ ô nhiễm này đáng ra không thể ảnh hưởng nhiều đối với người tu chân mới đúng chứ.
Rất nhanh Lục Thủy đã rời khỏi Thu Vân tiểu trấn, hắn đi thẳng lên trên núi, nhưng vừa mới đi không được bao lâu hắn liền ngừng lại.
Chân Võ Chân Linh sau lưng Lục Thủy cũng dừng lại, bởi phía trước bọn hắn có một người đang đi tới.