Tà Nguyệt Tam Tinh động, Linh Đài Phương Thốn Sơn.
Bồ Đề Tổ Sư đang nghỉ ngơi, đột nhiên trong lòng có chút chấn động, giống như có một loại thay đổi nào đó đã lệch khỏi suy luận của hắn... Không, cảm giác này không chỉ là một sai lệch đơn giản, giống như cảm giác chỉ xuất hiện khi hắn tới nhà bà ngoại.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?
Đặc biệt là vừa rồi, hắn cảm giác được một trận chấn động ngắn ngủi.
Phải biết Linh Đài Phương Thốn Sơn, là một ngọn tiên sơn nơi địa mạch hội tụ, làm sao có thể dễ dàng rung chuyển được nó như thế chứ?
Loại đại yêu nào đột phá cảnh giới mà lại chấn động tới như vậy?
Trong lòng nghi hoặc, Bồ Đề Tổ Sư lập tức dùng ngón tay tính toán, bắt đầu suy luận.
Suy cho cùng, vào thời điểm nhạy cảm như hiện tại, không được để xảy ra bất kỳ chuyện gì, tránh sau này sinh ra những chuyện phiền phức.
Nhưng sau khi tính toán xong, thay vì thả lỏng lông mày, hắn lại càng cau mày sâu hơn.
Với sức mạnh pháp thuật của mình, hắn vẫn không thể tìm ra nguồn gốc của chấn đọng.
"Rốt cuộc kẻ nào mạnh tới vậy, không thể nào tin nổi?"
Trong Tam Giới vạn người lỗi lạc này, có rất ít kẻ nào có thể giả vờ thần thần bí bí dưới mí mắt hắn.
Nhưng sức mạnh to lớn như vậy, lại che đậy được thiên tượng, rốt cuộc kẻ đó muốn giấu diếm chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Bồ Đề Tổ Sư chỉ có thể nghĩ đến một điều.
Đó là Tây Du!
Đúng vậy, Tây Du là một sự kiện liên quan đến tai họa của thiên địa, nó đã được định trước từ hàng vạn vạn năm, để thúc đẩy sự hưng thịnh của Phật Môn.
Bởi vì vậy, có vô số thế lực ghen tỵ với sự thịnh vượng của Phật Môn, có bên thì muốn giành được một miếng bánh, có bên thì vì ghen tỵ, muốn phá vỡ đi sự thịnh vượng đó, liền cản trở tai họa Tây Du.
Dù là gì đi nữa thì đó cũng không phải là tin tốt cho Phật Môn. T
uy nhiên, cho dù có là Thánh Nhân, việc can thiệp vào tại họa Tây Du cũng không phải là điều dễ dàng.
Tây Phương vì sự thịnh thượng lâu dài của mình, đã sớm tính tới những điều này, tất cả mọi việc đều đã được tính toán kỹ càng, có thể nói là không có sở hở.
Hơn nữa, sự thịnh vượng của Phật Môn, không thể bị đảo ngược.
Sau khi trải qua đủ loại kiếp nạn, nhân quả luân hồi, thời gian trôi qua, những kẻ từng vô cùng mạnh mẽ bây giờ không khác gì gà chó, ngay cả hai tông môn từng hưng thịnh nhất, sau khi trải qua tai họa giờ đây cũng rơi vào tình trạng suy tàn.
Như người ta vẫn nói, nước vô hình vô dạng, không có sự thịnh vượng nào là tồn tại mãi mãi..
Tây Phương năm đó còn yếu kém, giờ đây đã bước vào thời kỳ hưng thịnh.
Trong Phật Môn có hai vị thánh, họ không sợ bất kỳ thủ đoạn của vị thánh nào khác.
Suy nghĩ một thời gian, Bồ Đề mới dần dần bình tĩnh lại.
Không ai có thể can thiệt vào đường đi của Tây Du, kể cả có là Thánh Nhân, đây là một sự kiến lớn của hồng hoang, không ai được phép ngăn cản dòng chảy cuồn cuộn này.
Ngay cả khi một vị Thánh Nhân tham gia vào, cũng sẽ bị bao phủ trong tro bụi, chứ đừng nói tới những kẻ khác.
Nhưng.
Bồ Đề cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
"Con khỉ này, hình như đến có hơi muộn..."
Theo kế hoạch ban đầu, Thiên Đình sẽ sắp xếp một con khỉ già, khi đến thời điểm được định sẵn nó sẽ giả chết, sau đó bố trí tay chân bên trong đàn khỉ, khuyên Thạch Hầu đi tới Tây Ngưu Hạ Châu.
Trên đường nó đi, sẽ được bố trí người chỉ dẫn. Cho dù trên đường đi Thạch Hầu có gặp được người qua đường, ngư dân, người chăn bò, người làm ruộng, người già hay là trẻ nhỏ, đại sĩ hay là nho sinh, dù hoảng sợ hay là thân thiện, tất cả đều do Thiên Đình và Phật Môn sắp xếp.
Đúng vậy.
Tất cả những người mà Hầu tử gặp trên đường đi, tất cả cảnh vật, tất cả đạo cụ, tất cả những người có quan hệ nhân quả, đều được họ đặc biệt sắp xếp.
Cho dù là chuyện Hầu tử tới Nam Thiệm Bộ Châu, ăn trộm y phục của nhân tộc, tất cả đều được Phật Môn suy xét rất kĩ càng, rồi để cho nó xảy ra.
Đến cả loại y phục, kiểu dáng và hình dáng cũng đã được suy xét và tính toán cẩn thận.
Đó là lí do tại sao Bồ Đề Tổ Sư nói rằng, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp không hề có chút sơ hở nào.
Tất cả mọi thứ mà Hầu tử gặp phải trên đường đi của hắn, đều do Thiên Đình và Phật Môn sắp xếp, ngay cả tất cả những người mà hắn nhìn thấy. Vậy thì làm sao những Thánh Nhân hay những kẻ có thế lực lớn khác trong hồng hoang, có thể nhúng tay vào chuyện này được chứ?
Nhưng nói đến đây lại nhớ, Thạch Hầu, quân cờ quan trọng nhất trong kế hoạch lần này, không hề xuất hiện tại Tây Ngưu Hạ Châu, dường như trên đường đi, nó đã dừng lại ở một nơi đó.
"Haizzz"
“Khỉ dù sao vẫn là khỉ, đạo tâm của hắn không đủ kiên định.”
Người ta vẫn luôn nói rằng, chó không thể thay đổi được thói quen ăn phân, còn khỉ không thể thay đổi được bản tính nghịch ngợm.
Suy cho cùng, con Thạch Hầu kia cũng là được sinh ra từ Bổ Thiên Chi Thạch, tuổi thọ của hắn ngay từ đầu đã vô cùng vô tận rồi.
Việc dùng chuyện trường sinh bất tử để thúc đẩy hắn, cũng là xuất phát từ sự sợ hãi của nhân loại.
Bồ Đề nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu một cái.
Tuy cảnh giới hiện tại của Bồ Đề Tổ Sư, đã sớm không còn buồn còn vui, vạn vật trên đời đối với hắn chỉ là mây bay, nhưng Thánh Nhân là Thánh, bỏ đi chữ thánh thì hắn vẫn là người, chứng kiến cảnh tượng mưu tính, cố gắng tranh chấp vì lợi ích như thế này, cũng không khỏi thở dài.
Huống hồ chi hắn cũng không phải Thánh Nhân, chỉ là hóa thân của Thánh Nhân mà thôi, trong lòng vẫn còn lẫn lộn một chút cảm xúc không chính đáng.
“Vẫn là chưa thấy rõ…”
Bồ Đề trong lòng thở dài, không chỉ không nhìn thấy rõ người đang có ý cản trở Tây Du, mà tương lai của con khỉ cũng rất mơ hồ, chuyện này khiến hắn có chút chán nản.
Mà trong Vạn Thốn Sơn, vô số đệ tử, đồng tử, cũng vì Tổ Sư gia thở dài vài cái, trong lòng liền nhảy lên mấy lần.
Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng xảy ra, mà khiến cho cao nhân phiền não thế này?
Nhưng họ không dám nói, chỉ có thể nghĩ trong lòng.
"Quên đi, cứ chờ tiếp vậy!" Những chuyện liên quan đến Thạch Hầu, Bồ Đề đã tính toán rất nhiều lần rồi.
Nhưng tất cả những gì hắn thấy chỉ là bầu trời tối đen như mực, sương mù dày đặc, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ ràng.
Nguyên nhân của điều này cũng liên quan đến nhân vật chính trong Tây Du, thiên mệnh của hắn vô cùng khó đoán.
Nếu thiên cơ đã khó đoán, vậy thì cũng không nên can thiệp.
Bồ Đề cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ở Vạn Thốn Sơn chờ đợi.
Có điều nói thì nói vậy, nhưng hai mắt hắn đã nhắm lại, thần hồn đi lang thang khắp thiên địa rồi.
…
Sự đột phá cảnh giới của Hầu tử, tuy rằng khiến Bồ Để Lão Tổ ở Vạn Thốn Sơn cảm nhận được, nhưng bên phía Thiên Đình lại không thấy có phản ứng gì.
Dù sao Thiên Đình cũng không có Thánh Nhân, dị tượng cũng không có, hơn nữa lần này Hầu tử đột phá, không có ảnh hưởng quá nhiều tới bên ngoài, đương nhiên sẽ không bị thiên nhãn và phong nhĩ của Thiên Đình phát hiện ra.
Lúc này.
Hầu tử đang vác theo một ngón núi, bắt đầu tiến hành giai đoạn khổ luyện tiếp theo.
Bùm! Bùm! Bùm!
Vác theo ngọn núi lớn, mỗi bước mà Hầu tử đi đều trở thành một hố sâu, gần chỉ cần hắn bước một bước, liền có một mảng đất lớn sụp xuống. Tứ đại lục địa ngày nay, đều là do năm đó hồng hoang sụp đổ, sau đó phục hồi lại mà tạo thành. Thổ địa không còn cứng rắn như xưa, gần như chỉ cần là một cao thủ, liền có thể dễ dàng đánh sập một ngọn núi, phá vỡ đại địa.
Nếu đổi lại là hồng hoang năm đó, cho dù ngươi có sức mạnh của một Tiên nhân, thì việc phá vỡ được một ngọn Thần sơn cũng không hề dễ dàng.