Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đệ Tử Của Ta Đều Là Vô Địch Đại Yêu

Chương 32: Bồ Đề kinh ngạc, Chu Huyền thở dài (2)

Chương 32: Bồ Đề kinh ngạc, Chu Huyền thở dài (2)



Khi đó đại địa rộng lớn vươn tới trời, nối liền với địa mạch, thiên thành ổn định, một đỉnh núi cao tới hàng trăm triệu dặm. Mấy ngọn núi của hồng hoang thời nay, nếu đem so với năm đó, chỉ được tính là một túi đất nhô lên mà thôi.

Vì thế, đất ở Tây Du rất yếu ớt, một con khỉ vác theo một ngọn núi, liền mỗi bước đã khiến cho mặt đất tạo ra những cái hố lớn.

Sau khi luyện thành Thần Ma Trấn Ngục Kình, Hầu tử cảm thấy mình vô cùng mạnh mẽ, hiện tại Tông Hùng quái đã không còn đủ tiêu chuẩn để làm bao cát cho hắn.

Chỉ còn biện pháp cuối cùng, Hầu tử liền truyền dạy Quy Phái Khí Công cho Tông Hùng, để hắn trở lên mạnh mẽ hơn, ít nhất Hầu tử không còn phải đánh một mình nữa.

Tông Hùng vô cùng cảm kích, bên trái gọi Hầu gia gia, bên phải gọi Hầu ca ca, khiến Thạch hầu vô cùng hưởng thụ.

Phải biết rằng trước đây Tông Hùng gọi hắn là Hầu gia gia, tức là biểu thị cho sự phục tùng, nhưng bây giờ đây nó lại biểu thị cho sự biết ơn, hai cách gọi mang lại ý nghĩa khác biệt.

Nhưng Tông Hùng vẫn còn quá yếu, càng ngày càng không đủ tầm làm đối thủ của Hầu tử nữa.

Tất cả yêu quái ở Thái Hư Thiên Hầu tử đầu đánh qua, không một tên nào đủ dùng.

Chỉ có Tông Hùng là còn có chút ổn, chịu đòn khá tốt, nếu đổi lại là yêu quái khác, chỉ cần một đòn liền gần chết, chẳng thú vị chút nào.

Hôm nay sau khi rèn luyện xong, Hầu tử lau mồ hôi, trở về báo cáo với sư phụ.

Kể từ khi tu luyện Thần Ma Trấn Ngục Kình, hắn đã ngưng tụ 84.000 hạt Thần Ma, hiện tại trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Mà sức mạnh này hắn có được, đều là nhờ được sư phụ truyền dạy, sư phụ của hắn chắc đã luyện được tới 840 triệu viên Thần Ma.

Nói một cách dè dặt thì sức mạnh của sư phụ hơn hắn gấp 10.000 lần!

Mà đây chỉ là nói khiêm tốn.

Suy cho cùng, thần thông của sư phụ, tuyệt đối không chỉ có Thần Ma Trấn Ngục Kình.

Nếu làm sư phụ tức giận, gần như có thể bị giết chỉ bằng một ngón tay.

Vì vậy, Hầu tử càng lúc càng cảm thấy sư phụ của mình là một sự tồn tại cao như thần thánh, hắn vô cùng sùng bái Chu Huyền.

Tuy nhiên vừa mới quay về, Hầu tử liền nghe được tiếng thở dài của sư phụ.

"Haizz…"

Nghe sư phụ thở dài, Hầu tử có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Huyền thở dài, hắn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, liền vội vàng tiến lên hỏi: "Sư phụ, đệ tử đã huấn luyện trở về."

Ở chung lâu như vậy, Hầu tử cũng đã biết Chu Huyền bị mù.

Nhưng sau đó rất nhanh hắn đã ý thức được, nguyên nhân khiến sự phụ không thể nhìn thấy, là vì hắn đã tu luyện một loại tuyệt thế thần thông, có thể nhìn thấu quá khứ, tương lai, quát sát rõ ràng vạn vật, vạn sự trên thế gian.

Và cái giá phải trả chính là trở thành một kẻ mù, không thể nhìn rõ như hiện tại.

Cái giá phải trả là trở nên mù quáng và không thể nhìn rõ hiện tại.

Nếu so với thần thông hiện tại, thì một chút giá này chẳng là gì cả.

"Ừm..."

Chu Huyền gật đầu, sau đó phục hồi tinh thần, bình tĩnh nói: "Ngươi trở lại rồi."

Hầu tử chạy tới bái sự phụ, hỏi: "Sư phụ, con vừa về đã thấy sư phụ đang thở dài. Tại sao sư phụ lại thở dài? Không biết đệ tử có thể giúp sư phụ giải quyết vấn đề đó không?"

Nghe vậy, Chu Huyền nhẹ nhàng mỉm cười.

Không ngờ vừa rồi con khỉ này lại nghe thấy tiếng thở dài của hắn.

Thực ra thì không có gì cả. Mọi thứ trên hòn đảo này đều ổn, và cơ thể hắn dường như cũng ngày càng khỏe mạnh hơn.

Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.

Nhưng điều duy nhất khiến Chu Huyền khó chịu chính là…

Đồ ăn thật sự rất tệ!

Mỗi ngày đều là trái cây hoặc cá nướng.

Ăn một hai lần thì không sao, nhưng ngày nào cũng ăn thì sao chịu nổi?

Là một người xuyên không, Chu Huyền tất nhiên sẽ cảm thấy đồ ăn không ngon, những món ăn này có chút quá tự nhiên và đơn giản, không có dầu, muối hay bột ngọt, cách chế biến còn thô sơ và đơn giản.

Không phải mỗi hắn, bất kỳ người hiện đại nào đến đây, chắc chắn đều sẽ không thể chịu đựng được.

Nhưng Chu Huyền đối với con khỉ này, không có vấn đề gì, ở bên nhau lâu như vậy, tuy rằng hắn vẫn có chút cảnh giác với hắn, nhưng không còn cảnh giác như trước nữa.

Vì thế hắn nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi ở Thái Hư Thiên đã bao lâu?"

Con khỉ nói: “Lúc đầu con ngu dốt, không biết đã qua bao lâu, nhưng trong đầu con nhớ rõ người đã dạy mười ba buổi học văn hóa”.

"Mười ba buổi văn hóa, vậy là hơn một năm."

Chu Huyền ngẫm nghĩ.

Hắn mở buổi giảng dạy văn hóa cho Hầu tử, hầu như mỗi tháng một lần.

Mặc dù bản thân Chu Huyền cũng không biết mười ba buổi học này hắn đã nói những gì, nhưng nhìn bộ dáng của Hầu tử, có lẽ hắn khá hài lòng.

Hầu như mỗi lần giảng bài, Hầu tử đều hào hứng và mắt sáng rực.

Chu Huyền đương nhiên không nhìn thấy điều này, nhưng hắn có thể cảm giác được Hầu tử rất thích những buổi học văn hóa.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch