Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dị Năng Giáo Sư

Chương 64: Thật ra chúng ta cũng có thể tính là người trong nghề (2)

Chương 64: Thật ra chúng ta cũng có thể tính là người trong nghề (2)




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

"Ta tên Hạ Chí, là Hạ Chí một trong hai mươi bốn loại khí tiết. A, thật ra, nói đơn giản một chút thì đó chính là mùa hè." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Ta là giáo viên thể dục của trường trung học phổ thông Minh Nhật, các ngươi đặc biệt giải quyết chuyện cảnh sát không cách nào giải quyết, mà ta thì sao, ta cũng giống các ngươi, ta đặc biệt giải quyết những chuyện mà hiệu trưởng mỹ lệ của chúng ta không cách nào giải quyết. Cho nên thật ra, chúng ta cũng có thể tính là người trong nghề."

Cuối cùng, Hạ Chí lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, ta còn là chủ nhiệm lớp sáu khối mười hai, nói cách khác, ta là chủ nhiệm lớp Cao Tuấn."

"Thì ra là Hạ lão sư." Lão Thất cười nhạt một tiếng, "Ban nãy Hạ lão sư vẫn đứng bên cạnh, tin tưởng ngươi cũng biết nguyên do mọi chuyện, như vậy xin hỏi Hạ lão sư, ngươi định giải quyết chuyện này thế nào?"

"À, vấn đề này rất đơn giản, Cao Tuấn là một đệ tử rác rưởi, ở trường trung học phổ thông Minh Nhật chúng ta, hắn ta là rác rưởi trong rác rưởi, hôm qua ta còn định đuổi học hắn ta." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất hời hợt, "Nếu không phải đột nhiên phụ thân hắn ta phá sản, ta đã đuổi học hắn ta. Nói chung là, loại học sinh rác rưởi như hắn ta, thiếu một người thì bớt một người, ta rất vui lòng phối hợp với các ngươi."

Thu Đồng nghe mà sửng sốt, tên hỗn đản này đang nói gì vậy? Nào có ai giải quyết vấn đề như vậy? Trong lúc nhất thời, Thu Đồng có chút hoài nghi, chẳng lẽ vì tên hỗn đản này không thích Cao Tuấn mà muốn giao Cao Tuấn cho những người này mang đi?

"Hạ lão sư..." Thu Đồng không nhịn được mở miệng, muốn nói gì đó.

"Hiệu trưởng, tin tưởng ta, ta sẽ giải quyết chuyện này một cách thật viên mãn." Hạ Chí quay đầu nhìn về Thu Đồng, cười xán lạn ngắt lời nàng.

Thu Đồng khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói thêm gì nữa. Mặc dù tên gia hỏa này làm việc vui buồn thất thường, có chút không quá bình thường, nhưng Thu Đồng quyết định tin tưởng hắn một lần. Dù sao thì từ hôm qua cho tới hôm nay, tên gia hỏa này đã làm nhiều chuyện như vậy, nhưng dường như tất cả đều vì trợ giúp nàng và trợ giúp trường học này.

Huống chi Thu Đồng cảm thấy, vẻn vẹn chỉ vì vừa rồi tên gia hỏa này đã vì nàng mà đánh Thu Thiên Lương một trận, cũng đủ để nàng tin tưởng hắn một lần.

"Hạ lão sư, thật vui khi có thể nghe ngươi nói như vậy, nếu đã vậy, kính xin Hạ lão sư giúp ta một việc, để Cao Tuấn ra đây một chuyến." Trên mặt Lão Thất xuất hiện nụ cười tươi, "Hạ lão sư đã hợp tác như thế, ta cũng sẽ không làm khó các ngươi, chỉ cần ngươi để Cao Tuấn ra khỏi cửa trường là được."

"À, chuyện này rất đơn giản, ta lập tức đi làm ngay." Hạ Chí cất lời đáp ứng, khiến Thu Đồng lại bắt đầu hoài nghi bản thân, không phải hiện tại nàng đã tin nhầm người đấy chứ?

Cũng may, Thu Đồng lập tức lại nghe được chuyển ngoặt: "Chẳng qua, trước đó, ta cần mấy vị giúp ta một chuyện nhỏ trước."

"Hạ lão sư, ngươi đã nguyện ý giúp chúng ta chuyện này, đương nhiên chúng ta cũng sẽ nguyện ý giúp các ngươi một việc, giúp đỡ lẫn nhau mới có thể khiến xã hội tiến bộ." Thoạt nhìn, tâm tình của Lão Thất rất không tệ, "Chỉ có điều, không biết Hạ lão sư cần chúng ta hỗ trợ chuyện gì?"

"Ách, cái này..." Hạ Chí nhích lại gần Lão Thất một chút, thoáng hạ giọng, "Thật ra, hiệu trưởng của chúng ta cũng không muốn khiến chuyện này ồn ào lên, chẳng qua, các ngươi chỉ tùy tiện nói mấy lời như vậy nàng liền lập tức giao người ra, người khác sẽ cảm thấy hiệu trưởng là nàng quá không có năng lực. Ngươi cũng biết, nữ nhân ấy mà, càng xinh đẹp lại càng không thích bị người nói ngực to mà không có não..."

Tuy rằng Hạ Chí thấp giọng, nhưng Thu Đồng cách hắn tương đối gần vẫn có thể nghe được, lập tức lại nổi giận lên, tên hỗn đản này quả thực là đang loạn mắng nàng ngực to mà không có não!

"Hạ lão sư, ta không hiểu rõ ý của ngươi." Lão Thất khẽ nhíu mày, "Ngươi hy vọng chúng ta làm thế nào?"

"Ah, ta thấy các ngươi lái máy đào đến đây, hơn nữa bên trong gầu máy xúc còn chưa đầy đất vàng, nếu ta đoán không lầm, nếu hiệu trưởng không muốn giao người, hẳn các ngươi định đổ đất vàng bên trong xuống cửa trường học?" Hạ Chí không chút hoang mang hỏi. Mà nghe được hắn hỏi như vậy, Thu Đồng không khỏi cả kinh, vô thức nhìn về phía đấu máy xúc, lúc này nàng mới phát hiện đúng là bên trong đấu máy xúc chứa đầy đất.

Trên mặt Lão Thất lộ ra một tia cổ quái, sau đó, hắn ta vẫn gật đầu: "Không sai, nếu Hạ lão sư đã hiểu rõ như vậy, ta cũng không cần phải phủ nhận."

"Ừm, vậy là tốt rồi, hiện tại ấy à, mời các ngươi giúp ta một việc, trực tiếp đổ đất vàng này ở cửa trường học đi. Cùng lúc đó, ta có thể để hiệu trưởng thấy rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Hơn nữa làm vậy, ta cũng có thể tìm được cớ cho hiệu trưởng của chúng ta. Yêu cầu này của ta rất hợp lý đúng không?" Hạ Chí nhìn Lão Thất, nói rất chân thành.

Lão Thất hơi ngạc nhiên, vài giây đồng hồ sau, hắn ta gật đầu: "Hạ lão sư, yêu cầu này của ngươi rất hợp lý."

Thu Đồng lại hơi nóng nảy, tuy cửa lớn của trường trung học phổ thông Minh Nhật rất lớn, một đấu đất vàng không đến mức giữ hoàn toàn chắn hết cửa vào, nhưng nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với trường học.

"Ừm, vậy phiền phức các ngươi đổ đất xuống trước đã, còn ta, ta sẽ đi giải thích tính nghiêm trọng của chuyện này với hiệu trưởng của chúng ta." Hạ Chí mỉm cười, sau đó lại lui trở về bên cạnh Thu Đồng.

"Rốt cục ngươi đang làm gì?" Thu Đồng có chút tức giận, không nhịn được thấp giọng hỏi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch