"Hiệu trưởng, ta đã nói với ngươi, thật ra chuyện này rất nghiêm trọng, nếu chúng ta không giao Cao Tuấn cho bọn hắn, bọn hắn sẽ chắn cửa chính của trường chúng ta, để đám sư sinh chúng ta không cách nào đi ra ngoài. Sau đó thì sao? Bọn hắn còn sẽ hành động càng quá quắt hơn, tỷ như đe dọa hiệu trưởng. Một đại mỹ nữ như hiệu trưởng ngươi, rất dễ bị bọn hắn để mắt tới..." Giọng nói của Hạ Chí rất lớn, thoạt nhìn đúng là hắn đang phân tích quan hệ lợi hại của chuyện này cho Thu Đồng, mà bên kia, Lão Thất cũng cho rằng Hạ Chí thật sự muốn hợp tác, cho nên hắn ta cũng bắt đầu sai đám côn đồ, để người trên máy đào chuẩn bị phối hợp.
"Thế nhưng ngươi..." Thu Đồng muốn nói điều gì, nhưng hiển nhiên Hạ Chí không muốn cho nàng có cơ hội nói xong.
"Hiệu trưởng, ta biết ngươi không tin, nhưng ngươi xem, thấy không? Hiện tại bọn hắn sẽ chắn cửa lớn của trường chúng ta." Hạ Chí ngắt lời Thu Đồng, "Nếu chúng ta không phải phối hợp, hậu quả thực sự rất nghiêm trọng, xem, mau nhìn, máy đào đang động, đất vàng sắp bị đổ xuống..."
Hạ Chí bày ra dáng vẻ hơi khẩn trương, giọng nói cũng càng lúc càng lớn, mà lão thất bên kia lại bỗng vung tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ đổ đất vàng xuống. Mà ngay khoảnh khắc Lão Thất phất tay, đột nhiên Hạ Chí hô to một tiếng: "Cẩn thận, nguy hiểm!"
Trong tiếng hô to, đột nhiên Hạ Chí chạy về phía Lão Thất, Thu Đồng nhất thời cảm thấy ù ù cạc cạc, nơi Lão Thất đứng vốn không có nguy hiểm gì, bởi vì hiển nhiên đất vàng trong gầu máy xúc muốn đổ ở cổng trường, mà Lão Thất đã rời khỏi vị trí đổ đất từ lâu, đương nhiên sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Lão Thất cũng có chút ù ù cạc cạc, rõ ràng hắn ta không gặp nguy hiểm gì, đang nghĩ như vậy, đột nhiên Lão Thất cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ đụng thẳng vào người mình, trong nháy mắt xô thân thể hắn ta ra thật xa. Sau đó Lão Thất không cách nào khống chế ngã xuống mặt đất.
Lão Thất vừa ngã nhào xuống đất chỉ cảm thấy trên không trung một mảnh tối đen, lại nhìn lại, trong tầm mắt là một mảnh vàng chói, vô số đất vàng đập vào mặt.
"ĐM, thật sự gặp nguy hiểm!" Trong đầu Lão Thất không tự chủ được xuất hiện ý nghĩ này, sau đó hắn ta vô thức nhắm mắt lại, chớp mắt sau, hắn ta đã bị đất vàng trực tiếp vùi lấp.
Cửa trường học xuất hiện một đống đất vàng, mà cách đó không xa, Thu Đồng trực tiếp trợn tròn mắt, bởi vì nàng tận mắt thấy Hạ Chí bỗng nhiên đánh bay Lão Thất đến cửa trường học, khiến đống đất kia chôn vùi Lão Thất.
"Rốt cục tên hỗn đản này đang làm gì vậy?" Thu Đồng có cảm giác vô lực, vừa mới bắt đầu nàng còn hoài nghi Hạ Chí đang giúp đối phương, nhưng hiện tại xem ra, gia hỏa này lại đang chỉnh người?
"Thất ca!" Ba nam tử mặc âu phục lập tức thất kinh, bọn hắn cùng chạy về phía đống đất vàng, sau đó bắt đầu dùng hai tay bới đất ra, mà người lái máy đào cũng rất nhanh đã nhảy xuống khỏi máy đào, cùng hỗ trợ đào đất.
Cũng may, thật ra đống đất vàng này cũng không tính là nhiều, hơn nữa chất đất rất tơi, cho nên chỉ chừng một phút sau, bọn hắn đã đào được đầu của Lão Thất lên.
"Thất ca, ngươi không sao chứ?" Moi được thủ lĩnh ra, bốn người lập tức ngừng lại, một người trong đó có chút ân cần hỏi han.
"Khụ khụ..." Lão Thất bỗng nhiên ho khan, đầu giật giật, sau đó mới mở mắt, "Nhanh, nhanh lôi ta ra..."
"Vâng, Thất ca!" Bốn người cùng nhau lên tiếng, sau đó liền chuẩn bị cùng nhau kéo Lão Thất ra khỏi đống đất vàng.
Bốn người khom người, cùng nhau nắm lấy bả vai Lão Thất, chuẩn bị cùng dùng sức. Nhưng vào lúc này, phía sau bọn họ lại truyền tới một giọng nói: "Ta nói, các ngươi có thể dừng lại một chút không? Ta có chút việc muốn nói với vị Thất ca kia của các ngươi trước."
"Cút ngay!"
"Đừng mẹ nó phiền chúng ta!"
"ĐM, tiểu tử, đợi lát nữa lại tính sổ với ngươi!"
"Tạm thời đừng để ý tới tên khốn kiếp này, kéo Thất ca ra trước rồi lại nói!"
Mấy người cùng quay đầu mắng lên, phải biết rằng, mấy người bọn hắn đều có thể nhìn thấy rõ ràng, chính là tên Hạ Chí lão sư này đã bay tới đụng Thất ca, sau đó mới khiến Thất ca bị đất chôn.
Hiển nhiên, nếu không phải vội vã lấy Thất ca ra, mấy người này đã xử Hạ Chí từ lâu.
Bốn người còn chuẩn bị tiếp tục kéo Lão Thất ra ngoài, nhưng vừa lúc đó, hai người trong đó chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, sau đó cả người bay lên. Mà Thu Đồng trong cửa trường học lại thấy rất rõ ràng, là Hạ Chí đột nhiên xách hai trong số bốn người lên, sau đó trực tiếp ném ra xa mấy mét.
"Đầu năm nay muốn nói chuyện phiếm với người khác cũng khó như vậy." Hạ Chí thở dài, sau đó xách cả hai tên còn lại lên, tiện tay ném ra ngoài.
Mà hai người kia vừa vặn đập thẳng lên người hai người trước đó, bốn người gần như cùng lúc kêu rên, trong lúc nhất thời, cả bốn đều nằm trên đất không đứng dậy được.
Tuy còn bị đất vàng đè ép không ra ngoài được, hơn nữa còn nằm trên mặt đất, nhưng Lão Thất lại có thể thấy rõ một màn vừa rồi, điều này khiến hắn ta nhất thời cảm thấy mình đã nhìn lầm, từ lúc nào giáo viên thể dục lại khỏe tới như vậy? Tùy tiện đã có thể ném một người hơn trăm cân đi (một cân Trung Quốc = 0.5kg)?
Ngược lại Thu Đồng nhìn một màn này lại cảm thấy rất bình thường, chí ít hiện tại nàng có thể xác định, tên hỗn đản Hạ Chí này tương đối khỏe, cứ nhìn hôm qua hắn xách một nam tử cường tráng nặng hơn 200 cân còn có thể bay lên ném rổ là biết.
Về phần bảo vệ gác cửa cũng ngẩn người, giáo viên thể dục này lại càng thích hợp làm bảo vệ hơn bọn họ!
Mà giờ khắc này, Hạ Chí ngồi xổm người xuống nhìn Lão Thất, vẻ mặt có chút cổ quái.