Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Hạ lão sư, ngươi diễn kịch tới nghiện rồi đúng không?"
Tuy buồn bực, nhưng giọng nói của Thu Đồng vẫn rất nhỏ, vì vậy, trong mắt hai người cảnh sát kia, đây quả thật là một đôi tình lữ đang thì thầm với nhau.
"Mỹ lệ hiệu trưởng, ngươi sai rồi, ta không diễn kịch." Hạ Chí bày ra dáng vẻ nghiêm túc, "Bởi vì đây chính là cuộc sống của ta."
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy kỳ tài có thể lấy nói hươu nói vượn làm mục tiêu sống!" Thu Đồng hừ một tiếng.
"Đa tạ khích lệ, ta đúng là kỳ tài." Hạ Chí mặt không đổi sắc trả lời.
Thu Đồng lại không nói gì, da mặt người này đã dày đến trình độ không cách nào hiểu được!
"Hạ lão sư, hiện tại ta muốn nói chính sự với ngươi. Cao Tuấn vẫn là học sinh trong trường chúng ta, cho dù hắn ta không nhảy lầu trong trường chúng ta, nhưng nếu chuyện này truyền đi chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với trường học. Mặt khác, cho dù Cao Tuấn không phải đệ tử tốt, nhưng cũng không hỏng đến mức phải chết, cho nên, mặc kệ ngươi đang suy nghĩ cho trường học hay là vì nguyên nhân khác, nói chung, ta hy vọng ngươi có thể ngăn cản Cao Tuấn nhảy lầu." Giọng nói của Thu Đồng rất thấp, nhưng giọng điệu đã có chút ngưng trọng, nàng cũng chỉ vừa ý thức được, nếu Cao Tuấn thật sự nhảy lầu, sợ rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Vốn dĩ, nếu Cao Tuấn không nhảy lầu trong trường học cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn, nhưng vấn đề là, hôm qua Cao Tuấn thiếu chút nữa bị đuổi học, ngay ngày hôm nay hắn ta lại nhảy lầu, hơn nữa hôm qua còn có một lão sư nhảy lầu ngay trong trường… Nếu những việc này bị đám phóng viên truyền thông tùy tiện tuyên truyền, chắc chắn trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ bị công kích, rất có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn đến trường học. Đến lúc đó, nếu làm không cẩn thận rất có thể sẽ bị gắn đủ loại tiếng xấu như trường học nhảy lầu… Nếu thật vậy, chỉ sợ việc kinh doanh của trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ càng thêm gian nan.
"Hiệu trưởng yên tâm, ta sẽ xem tình huống mà xử lý." Hạ Chí thuận miệng trả lời.
"Cái gì gọi là xem tình huống mà xử lý? Ngươi không thể bảo đảm sẽ ngăn cản Cao Tuấn nhảy lầu sao?" Thu Đồng có chút mất hứng.
"Ừm, hiệu trưởng mỹ lệ, chuyện này ta thật không cách nào bảo đảm, ta có nguyên tắc làm việc của ta." Hạ Chí nhìn Thu Đồng rất chăm chú, "Đồng Đồng thân yêu, tuy ta rất thích ngươi, nhưng vì cái gọi là tình yêu rất đáng quý, nhưng tự do càng quý hơn, cho dù là vì Đồng Đồng nhưng nguyên tắc tuyệt không thể bỏ, cho nên ta đi trước, buổi tối gặp!"
Hạ Chí nói xong lại xoay người nhanh chóng rời khỏi, cũng không cho Thu Đồng có cơ hội tiếp tục nói chuyện. Thu Đồng trừng mắt nhìn bóng lưng Hạ Chí, nghiến răng nghiến lợi, đây là mấy lời lộn xộn gì, còn có, ai thèm hẹn buổi tối gặp với tên hỗn đản này!
Nghe được Hạ Chí nói nguyên tắc gì gì đó, Thu Đồng đã cảm thấy không ổn, lần trước khi nàng nói tuyệt đối không thể đuổi học sinh, gia hỏa này cũng nói gì mà bản thân có nguyên tắc của mình, sau đó hắn thiếu chút nữa đã đuổi Cao Tuấn. Cuối cùng tuy Cao Tuấn chưa bị đuổi, nhưng Dư Hùng lại đột nhiên bị đuổi. Hiện tại tên gia hỏa này lại la hét cái gì mà nguyên tắc, nàng thật hoài nghi Hạ Chí không chỉ sẽ không khuyên Cao Tuấn, ngược lại còn quay qua cổ động Cao Tuấn nhảy lầu!
Càng khiến Thu Đồng tức giận là, rốt cuộc tên hỗn đản này có... xem nàng là hiệu trưởng không? Thân là một lão sư, vậy mà hắn hoàn toàn không nghe mệnh lệnh của nàng!
Còn có, tên hỗn đản này luôn mồm nói thích nàng, nhưng hắn ngoại trừ nói hươu nói vượn, nàng thật không cảm thấy gia hỏa này thật sự thích nàng!
"Không được, vẫn nên tới đó theo dõi thì tốt hơn." Thu Đồng luôn cảm thấy tên gia hỏa Hạ Chí này không đáng tin cậy, nàng vẫn nên theo chân xem xem, phòng ngừa vạn nhất. Nàng cảm thấy nếu nàng ở đó, chí ít cũng có thể khiến Hạ Chí không quá làm xằng làm bậy.
Hạ quyết tâm, Thu Đồng cũng không đuổi theo Hạ Chí mà tự lái xe, theo phía sau xe cảnh sát. Sau đó không lâu, Thu Đồng đã đi theo xe cảnh sát tới cao ốc bệnh viện thứ hai thành phố Thanh Cảng đã được cảnh sát kéo tuyến phong tỏa.
Dưới lầu có cảnh sát, còn có rất nhiều người đang vây xem, bởi vì trên tầng thượng có người muốn nhảy lầu, dưới sự dẫn dắt của hai người cảnh sát kia, Hạ Chí và Thu Đồng cùng đi vào tòa nhà, sau đó vào thang máy lên tầng.
"Đồng Đồng, đã kêu ngươi đừng đi theo rồi, bệnh viện không phải nơi thích hợp để hẹn hò." Trong thang máy, Hạ Chí bày ra dáng vẻ có chút trách cứ.
Thu Đồng lại lạnh như băng, dứt khoát không để ý tới Hạ Chí. Trước đó nàng không vào xe cảnh sát cùng đi theo Hạ Chí, vì nàng biết chắc chắn gia hỏa này sẽ nói hươu nói vượn, nhưng hiện tại nếu không cùng đi theo vào thì nàng không cách nào lên được, vì thế nàng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Rất nhanh đã lên tới tầng thượng, đương nhiên trên tầng thượng cũng có cảnh sát, còn có chuyên gia đàm phán, mà Thu Đồng rất nhanh đã phát hiện có điểm gì đó không đúng, người muốn nhảy lầu lại có thể không chỉ có một, mà là hai?
"Vốn dĩ là phụ thân Cao Tuấn Cao Nhân muốn nhảy lầu, cảnh sát vất vả lắm mới tìm thấy Cao Tuấn, để hắn ta tới khuyên phụ thân hắn ta. Tên củi mục này cuối cùng cũng tới, nhưng lại tới để cùng nhảy lầu với phụ thân hắn ta." Hạ Chí đứng đó lẩm bẩm, "Trên đời này sao lại có người có thể củi mục đến loại trình độ này?"
"Hạ Chí, tên khốn kiếp ngươi, ngươi tới đây, ngươi đi ra cho ta, vì sao ngươi không đuổi ta? Họ Hạ, cút ra đây cho lão tử..." Cao Tuấn đứng ở nơi đó có chút điên cuồng chửi bậy, rất hiển nhiên, đây chính là nguyên nhân cảnh sát lại tìm tới Hạ Chí.
"Cao Tuấn, Hạ Chí lão sư sẽ tới ngay..." Chuyên gia đàm phán thận trọng cất lời, bởi vì hắn ta phát hiện Cao Tuấn đã nằm trong trạng thái tương đối điên cuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất khống chế.
Bốp!
Một tiếng tát tai vang dội ngắt lời chuyên gia đàm phán, sau đó, gần như mỗi người ở đây đều trợn tròn mắt.