Nói tới hái nấm, Tiểu Bảo Châu cảm thấy anh trai cô là đứa bé tài giỏi nhất ở trong thôn! Những đứa nhóc khác làm sao có khả năng so sánh với anh của cô được.
Thực tế đã chứng minh, ngày đó Tiểu Bảo Sơn và Bảo Châu lên núi đi hái nấm, so những công việc thường ngày thì đây thật sự là công việc vô cùng nhẹ nhàng đối với hai anh em, không đến một lát sau, liền hái được hơn non nửa sọt nấm, khiến bọn nhóc bên cạnh đang cật lực hái nấm cũng phải ghen tị, luôn miệng nói không được không được.
“Bảo Sơn, mày đi chỗ khác hái nấm đi, mày đem toàn bộ nấm ở đây nhặt hết không còn sót lại gì, bọn tao vẫn chưa nhặt được bao nhiêu đâu.”
“Đúng vậy, ở đây đều là người trong thôn, mày dựa vào cái gì mà nhặt được nhiều nhất chứ hả!”
“Không phải chỉ là một tên sao chổi xui xẻo sao, mày không xứng có được nhiều nấm như vậy.”
Đừng nghĩ rằng những đứa bé sinh ra đều ngây thơ lương thiện, có đôi khi chính vì như vậy, ngược lại mới đem ác ý tiêu cực biểu lộ rõ ràng nhất.
Bọn nhóc nghe người lớn nói “Ngôi sao chổi” tự nhiên ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn cho rằng những từ ngữ này quá đỗi là bình thường.
Bảo Châu híp mắt, không nói hai lời miệng nhỏ liền mắng: “Mày đang tuyên truyền mê tín dị đoan đấy có biết không, chỉ cần tao nghe thấy mày nói ba chữ ngôi sao chổi một lần nữa, tao liền sẽ đi báo cáo với đại đội trưởng.”
Cô nhóc lại nói: “Tụi mày nhặt được ít là do tụi mày lười, do tụi mày chậm, do tụi mày ngốc, tóm lại là do tụi mày không may mắn, không nhặt được chút gì mới xứng đáng với tụi mày, dựa vào cái gì dám mắng anh trai tao hả? Còn bảo tụi tao đi nơi khác sao? Thật nực cười, núi này là nhà của tụi mày à? Mày thử kêu nó một tiếng, xem nó có đáp lại tụi mày hay không?”
Bảo Châu chống nạnh, nhìn qua như một cái ấm trà nhỏ, thế nhưng lại đặc biệt hung dữ!
Đứa nhóc cầm đầu bị mắng đến ngốc, run run chỉ tay vào Bảo Châu: “Mày mày mày.....”
Bảo Châu nhanh mồm dẻo miệng nhảy vào nói: “Mày cái gì mà mày! Muốn cái gì? Muốn đánh nhau không? Một thằng con trai bắt nạt một đứa con gái yếu đuối à? Mọi người lại đây nhìn một chút xem, có người không biết xấu hổ bắt nạt một cô bé nhỏ yếu như tôi đây!”
“Mày, mày chơi xấu!”
Bảo Châu vốn muốn nói tiếp, lại bị Bảo Sơn bắt đầu vén cao tay áo giành trước một bước: “Mày mắng tao, tao cũng không muốn cùng tụi mày so đo, nhưng mày lại dám ở đây mắng em gái tao, hôm nay tao phải cho mày một trận để nhớ đời!”
Không thể không nói, Bảo Sơn so với Bảo Châu càng giống con ruột của Thích Ngọc Tú hơn.
Đều là bộ dạng này, chỉ cần có thể động thủ, liền không ngại mà đánh đấm cho ra trò.
Thấy Bảo Sơn muốn đánh nhau, đám nhóc đứa nào cũng giả vờ làm làm đà điểu quay lại tiếp tục hái nấm, đứa thì bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Thật là, bọn nhóc này không phải quá mức khó hiểu rồi hay sao.
Đám nhóc rõ ràng không dám đánh nhau với Tiểu Bảo Sơn, dù là hai đánh một, ba đánh một, hay thậm chí bốn đánh một cũng không dám, nhưng lại không biết tự lượng sức mình, còn nhiều lần khiêu khích Tiểu Bảo Sơn.
Có mấy đứa bé trai nhanh chân chạy xa, lại bắt đầu không sợ chết mà kêu rống: “Đánh nhau thì không phải người văn minh, có bản lĩnh thì so xem ai tiểu cao hơn ai!”
Các bé gái xung quanh hô lớn: “Này!”
Một đám bé gái lớn nhỏ kêu to che kín khuôn mặt lại, cô nhóc Bảo Châu hung hãn cũng lập tức bụm mặt lại, kêu to: “Không có văn hoá, chả biết lịch sự một chút nào cả!”
Tuy rằng cô nhóc đang bưng kín mặt, nhưng lại không giống như người khác dùng cả hai tay, mà là một tay che mặt, tay còn lại túm chặt vạt áo của anh trai, đề phòng chỉ cần anh trai lên tiếng đồng ý, cô nhóc liền lập tức kéo anh trai đi liền.
Thật sự quá mức xấu hổ!
Tiểu Bảo Châu bận rộn che mắt, nhưng vẫn còn tâm tư lén lút nhìn, không phải nhóc muốn nhìn bọn nhóc đó, mà vì sợ bọn họ nhân cơ hội chạy lại đây cướp hết nấm đi.
Thật may mắn, Tiểu Bảo Sơn là một ông cụ non nhỏ, là một đứa bé thành thục, nam tử hán đại trượng phụ, nhóc nghe được đề nghị kia liền mười phần kiêu ngạo, ưỡn ngực nói: “Tao là đàn ông, không giống tụi mày một đám ấu trĩ. Tụi mày cố chấp bới lông tìm vết, tao muốn động thủ giải quyết, thì chính là tao không văn minh! Nhưng mà, dù tao có không văn minh đến trình độ nào chăng nữa, cũng không bằng đám tụi mày đánh không lại liền muốn cởi quần so nước tiểu với người khác!”
Tiểu Bảo Sơn hiếm khi hùng hồn nói một tràng dài đạo lý, ngay sau đó lập tức lôi kéo Tiểu Bảo Châu bên cạnh: “Chúng ta đi nơi khác hái nấm đi, đứng đây chốc lát làm chậm trễ thời gian, thu hoạch cũng không được nhiều nữa.”
Bọn nhóc lúc nãy một mặt muốn nóng lòng đuổi theo anh em Bảo Sơn, một mặt muốn tiếp tục vây xem náo loạn, hiện tại đều bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, bọn chúng ở đây chậm chạp đã một khoảng thời gian rồi.