Trong phút chốc, một đám nhóc hoảng hốt bắt đầu chổng mông tiếp tục công việc bận rộn.
Thời điểm chị em nhà họ Điền lên núi, cuộc phân tranh nho nhỏ bên này đã sớm kết thúc, chị em nhà họ Điền giống nhau đều không muốn ở cùng một chỗ với anh em Bảo Sơn Bảo Châu.
Người lớn nhất trong nhà chính là Nữu Tử, mà Nữu Tử là người sẽ trung thực tuân theo mọi lời nói của bà Điền.
Bà ấy nói đi hướng Đông, cô bé cũng sẽ không dám rẽ sang hướng Tây.
Bà Điền nói Bảo Sơn là một ngôi sao chổi, nên cách bọn họ xa ra một chút, Điền Nữu Tử đương nhiên sẽ không dám mang theo bọn em gái đến gần bọn họ.
Chính vì vậy, thời điểm bọn họ đụng mặt nhau cũng không nhiều.
Chẳng qua hôm nay thật ngoài ý muốn, thế mà họ lại đụng phải, Nữu Tử liền nói: “Chị nghĩ chúng ta nên....”
Ba chữ đi nơi khác còn chưa kịp nói ra, Phán Đệ liền ôn nhu nói: “Chị Nữu Tử, chúng ta đi qua bên kia xem Bảo Châu đi. Em thấy bọn họ hái được khá nhiều kìa.”
Nữu Tử nhíu mày, chị gái Chiêu Đệ bên cạnh lập tức giữ chặt tay Phán Đệ, nói: “Phán Đệ, chúng ta nên nghe theo lời của chị cả....”
Đôi mắt Phán Đệ dính chặt trên sọt lớn của Bảo Sơn và Bảo Châu, theo động tác của bọn họ mà dao động qua lại.
“Bọn họ hái được thật nhiều.”
Lúc này Tiểu Bảo Châu vẫn chưa học được cách dùng từ của đời sau, nếu học qua cô nhóc sẽ hiểu được, cô chị họ Phán Đệ này của cô nhóc, chính là đang mắc chứng bệnh đau mắt trong truyền thuyết, còn là bệnh đau mắt vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng tuy rằng không hiểu hết được những từ ngữ đó, cô nhóc vẫn tự giác vươn móng nhỏ của mình ra, túm lấy sọt nhỏ áp sát hơn vào bên hông.
Không cần quay đầu lại, Tiểu Bảo Châu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt thèm thuồng nhỏ dãi không chút che giấu nào của chị họ Phán Đệ.
Đừng nói là chị ta, bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng đều có kết cục giống nhau.
Dám chiếm tiện nghi của cô, vậy thì trước tiên cứ đánh một trận rồi nói tiếp thôi!
Điền Bảo Châu cô tuyệt đối sẽ không nhận thua đâu!
Kỳ thật Điền Bảo Châu cũng không hoàn toàn lý giải được, cô chị gái này sao có thể nhìn chằm chằm vào đồ vật của người khác mà không biết ngại thế. Nói thật, cô nhóc cảm thấy chị họ này so với tên nhóc ồn ào thiếu văn minh vừa nãy còn đáng ghét hơn.
Đều là chị em họ trong nhà, đã không thể trông cậy giúp đỡ thì thôi, lại còn muốn chiếm lợi ích từ nhà bọn họ nữa.
Không phải càng ngày càng càng đáng ghét hay sao?
Vì vậy, Bảo Châu cực kì chán ghét Phán Đệ.
“Anh, chúng ta đi nơi khác xem thử đi.” Bảo Châu đột nhiên mở miệng nói.
Bảo Sơn kinh ngạc nhìn cô nhóc, hỏi lại: “Đi nơi khác sao?”
Nhóc cùng em gái trước giờ đều phối hợp vô cùng ăn ý, mắt thấy em gái kiên định nhìn chằm chằm mình, nhóc liền lập tức đáp ứng không chút do dự nào: “Được thôi.”
Hai đứa nhóc vừa nãy cũng chạy theo qua đây, chúng đeo giỏ tre trên lưng, một bên qua loa làm việc, một bên lười biếng dạo chơi, một đứa tên gọi Hổ Tử ngẩng đầu vừa thấy bọn họ, đắc ý dào dạt nói: “Bảo Sơn, mày so không lại tao thì cứ nói thẳng nha, lại còn chạy trốn nữa chứ. Thật là!”
Tiểu Bảo Sơn độc miệng mắng hắn: “Ngu xuẩn.”
Nhóc dắt tay em gái, nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Bọn nghèo túng rách nát.”
Bảo Sơn nghe vậy liền dừng bước, nắm chặt nắm tay đột ngột đi sang hướng Hổ Tử ở bên kia.
Hổ Tử vừa nãy còn kêu gào khiêu khích, hiện tại thấy Bảo Sơn giận dữ tiến lại gần, run run bỏ chạy hô: “Giết người rồi!!!”
Bảo Sơn: “…”
Thật ra Bảo Châu không phải một cô bé lương thiện nhu nhược dễ bị người ta bắt nạt, đổi lại là một cô nhóc bình thường khác, lúc này hẳn sẽ khuyên nhủ anh trai, nhưng Bảo Châu thì ngược lại, cô bé nhảy cẫng lên hướng anh trai mình nhiệt tình cổ vũ: “Anh, anh mau đánh nó, đánh nó đi! Mau cho nó nếm mùi lợi hại đi anh!”
Một đám bé trai bé gái ở gần đó đều một bộ dạng một lời khó nói hết mà nhìn Bảo Châu, mà Hổ Tử vừa nãy còn hăng hái mắng người, hiện tại bưng kín miệng mình cũng không ngại mất mặt nữa, nhanh chân chạy biến mất.
Đại khái là do không nhìn thấy cảnh tượng máu tươi bắn tung tóe, Bảo Châu tiếc nuối, đầu nhỏ liền gục xuống.
Đám trẻ con trong thôn: “....”
Thật là một đứa nhóc hư hỏng mà.
Không thể không nói, nếu không phải mỗi lần Bảo Châu đều hấp dẫn hơn phân nửa sự tức giận, đám trẻ trong thôn sẽ càng chửi bới, bắt nạt Tiểu Bảo Sơn trầm trọng hơn. Nhưng nguyên nhân chính là vì mỗi lần cãi nhau, Bảo Châu đều trưng ra bộ dạng tự tin ngút trời, tin tưởng anh trai tốt nhà mình tuyệt đối có thể đánh cho bọn nhóc cong đuôi lên chạy, vô hình tạo ra áp lực to lớn trong lòng bọn chúng, chưa đánh đã chạy mất.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đám trẻ trong thôn lại biến thành bộ dạng cam chịu như vậy, xác thực chính là “Tuy rằng Bảo Sơn là một ngôi sao chổi xui xẻo, nhưng tên đó lại đánh đấm rất giỏi, chỉ cần hắn ta ra tay thủ thế chuẩn bị động thủ, ai cũng phải bỏ chạy.”