Cô nhóc tuy rằng luôn miệng lảm nhảm không dứt, nhưng cũng không dám chậm trễ chạy nhanh đi ra cửa.
Khương Việt nằm ở trên giường nghỉ ngơi, đột nhiên như nghĩ tới việc gì đó, cô nhanh chóng bò dậy mở tủ quần áo xem xét một hồi, tuy nhiên cô là một người trưởng thành, đương nhiên không thể mặc quần áo của trẻ con được.
Trước cứ như vậy đi, nếu không có quần áo phù hợp, vậy thì tạm thời để sau hẵng suy xét lại.
Rốt cuộc, cô nhiệt tình quá mức, bọn nhóc sẽ còn đề phòng hơn lúc trước.
Muốn làm tốt chuyện này cũng phải cần làm theo thứ tự, như vậy cảm giác còn đặc biệt thú vị.
Nói thật, Khương Việt tuy rằng đau lòng hai đứa bé, nhưng thật ra cô cảm thấy hai đứa nhóc được giáo dục rất tốt, tuy rằng hoàn cảnh gia đình nghèo khó, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tình cảnh nghèo rớt mồng tơi, nhưng cả hai đứa bé đều rất thông minh và lanh lợi, vừa thấy liền biết không phải những đứa trẻ luôn miệng vâng vâng dạ dạ.
Cho nên cả cô cùng Khương Lãng khi nhìn đến bọn nhóc đều không chút nghi ngờ bọn trẻ là do bị ngược đãi mới trở thành như vậy, ngược lại tin tưởng, đơn giản chính là hoàn cảnh gia đình quá mức nghèo khó.
Mà hai đứa nhỏ nguyện ý cùng cô trao đổi, cũng tuyệt đối không muốn nhận tiền từ thiện của bọn họ, việc này khiến Khương Việt cảm thấy càng tốt hơn, cô không thiếu tiền để quyên góp, nhưng cô cảm thấy, con nhà nghèo mà có thể sớm tự lập, thật sự là một việc tốt cho tương lai của đứa nhỏ.
Đem cá cho người đương nhiên không bằng dạy người bắt cá.
Tuy rằng hiện tại không thể gọi là “Cá”, nhưng mọi thứ không phải đều bắt nguồn từ những điều nhỏ bé nhất hay sao.
Dù sao kế tiếp cô sẽ hạn chế chạm mặt bọn nhóc, cứ từ từ mà đi, trước hết phải hỏi thăm một chút tình huống trong nhà của bọn họ, tiếp theo cứ dựa theo tình hình thực tế mà nghĩ ra kế hoạch phù hợp trợ giúp cho nhà bọn nhóc, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận.
Chủ ý này nhanh chóng được thông qua!
Khương Việt cảm thấy phương án này là tốt nhất, trong lòng cứ rạo rực vui sướng không thôi.
Có điều.... Khương Việt bỗng nhiên ngừng cười, chẳng lẽ chính mình phải khiêng một túi gạo cùng một túi mì lên núi hay sao?
Cô thật sự không có loại dũng khí này đâu.
Chuyện này phải tính sao đây?
..........
Gió thu thổi qua, lạnh đến thấu tim gan.
Tiểu Bảo Châu bị lạnh, khuôn mặt nhỏ đông cứng đỏ bừng.
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu cần cù chăm chỉ nhặt được một sọt nấm, hai người tìm thấy một tảng đá lớn, dứt khoát ngồi xuống nghỉ ngơi cùng nhau, Tiểu Bảo Châu nhìn xuống phía dưới chân núi, không nhịn được mà hỏi: “Anh, anh nói thử xem, liệu chị Khương có đến hay không vậy?”
Bảo Sơn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của em gái mình, nhỏ giọng thì thầm mà kiên định: “Sẽ đến!”
Khương Việt mang theo Hứa Đình cùng nhau đến.
Quả thật không còn biện pháp nào khác, cô là con gái, không phải người sói, một người thật sự vô pháp mang theo nhiều đồ như vậy lên núi. Cứ như vậy, hai đồng chí nữ, một người khiêng gạo, một người khiêng bột mì.
Hứa Đình còn xách thêm một thùng rau, trong lòng hai người cảm thấy đường lên núi thật quá mức gian khổ, so với đường đi thỉnh kinh của Đường Tăng quả thực không có quá nhiều khác biệt.
Rốt cuộc từ xa nhìn thấy hai thân ảnh nho nhỏ, Khương Việt lập tức nhiệt tình vẫy tay: “Người bạn nhỏ, người bạn nhỏ, bên này nha!” Tiếng la hét tê tâm liệt phế, dọa hai đứa nhóc Bảo Sơn cùng Bảo Châu nhảy dựng.
Đừng tưởng Bảo Sơn Bảo Châu bên ngoài mười phần kiên định, thực ra trong lòng hai đứa nhỏ kỳ thật đều bồn chồn không thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn nhóc cùng người khác trao đổi đồ vật.
Bất chợt nghe được thanh âm làm hai đứa nhóc như thỏ con nhát gan bị dọa sợ, một phát nhảy dựng lên, từ trên cao nhìn xuống xung quanh một lượt, rốt cuộc nhìn thấy chị Khương đang kích động vẫy tay không ngừng: “Giúp...mau giúp chị với!”
Cô mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, dứt khoát quỳ rạp trên đất nghỉ ngơi.
Hai đứa nhỏ lập tức cõng theo giỏ tre lộc cộc chạy xuống núi, bước chân thoăn thoắt nhẹ nhàng.
Khương Việt nhìn thấy hai đứa nhỏ chạy tới đây, lúc này cũng bất chấp mọi thứ mà đỡ tay Hứa Đình, hai người liền ngồi xuống ngay tại chỗ, còn dư hơi mà để ý nơi này có sạch sẽ hay không à?
Ha ha, lúc này rồi, ai còn quản nhiều như vậy chứ.
Bảo Sơn cùng Bảo Châu vội vàng chạy tới, không đợi đến gần, hai nhóc đã đột ngột dừng lại, Tiểu Bảo Châu trưng ra đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Hứa Đình.
Hứa Đình lúc này theo bản năng cũng nhìn về phía cô bé, thở ra một hơi dài.
Khương Việt: “Đây là trợ lý của chị, Hứa Đình, mau, giúp chị đỡ những thứ này lên với, trời ơi, mệt chết tôi rồi.”
Cô theo lẽ thường trước tiên giới thiệu Hứa Đình, đang chuẩn bị tiếp tục nói, giây tiếp theo đã chú ý đến khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng của hai đứa nhỏ trước mặt, “Lạnh như vậy tại sao không mặc thêm quần áo?”