Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 45: Thành công

Chương 45: Thành công




Cô không chút do dự cởi áo khoác của mình ra, hướng cô nhóc nói: “Đây, em mặc đi.”

Bảo Châu mở to đôi mắt tròn xoe, nhanh nhẹn lắc đầu từ chối.

Khương Việt ngữ khí cường ngạnh: “Nhanh lên, chị là người lớn không sợ lạnh, mấy đứa như vậy là muốn bị đông đến cảm lạnh luôn phải không. Chị có mặc một lớp áo nhung phía trong, kháng gió rất tốt.”

Khương Việt tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Bảo Châu kéo qua, tháo xuống giỏ tre trên lưng sau đó dịu dàng mặc áo khoác vào cho cô nhóc và không quên kéo kỹ khóa kéo.

Bảo Châu vừa rồi còn cảm thấy lạnh cóng, nhưng sau khi được bọc kín trong cái áo này liền lập tức cảm thấy ấm áp trong nháy mắt. Từ trước tới nay, cô bé chưa từng được mặc loại quần áo nào tốt như vậy. Cô nhóc cả người cứng đờ không dám động. Khương Việt bên này lại đón lấy áo ấm từ tay Hứa Đình, kéo Bảo Sơn qua tròng lên đầu cậu.

Mắt thấy bộ dạng cứng đờ như khúc gỗ của hai đứa nhỏ, Khương Việt không nhịn được phụt một tiếng vui vẻ cười thành tiếng.

“Nhóc con, bọn chị mang theo một túi gạo cùng một túi bột mì, chị còn mang cho mấy đứa thêm một thùng rau nữa.”

Bảo Châu rốt cuộc lúc này mới phản ứng lại một chút, cô nhóc cúi đầu nhìn hai cái túi, giây tiếp theo liền ngây người, không biết phải phản ứng như thế nào.

“Này này này này này..... Này đây là muốn cùng chúng tôi đổi sao? ” Cô nhóc lắp bắp.

Khương Việt gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiểu Bảo Châu gấp đến độ cả khuôn mặt đều đỏ bừng như một quả táo nhỏ, cô nhóc nói: “Thực ra chúng tôi.... Chúng tôi không có nhiều nấm như vậy để đổi đâu! Hai sọt này, đều cho chị!”

Cô nhóc kéo giỏ tre của mình qua, nói: “Chúng tôi đã chuẩn bị nấm tím cho chị, có điều, không đổi nổi với....”

Khi Khương Việt nói tới gạo trắng, cô nhóc cho rằng nhiều ít cũng chỉ có một cân!!!

Hiện tại một túi này... là nhiều hay ít đây?

Bảo Châu trước giờ chưa từng thấy qua gạo và bột mì nhiều đến độ này.

Cô nhóc ngơ ngẩn, cả người dại ra như đứa ngốc.

Bảo Sơn bên này khuôn mặt cũng dại ra, nói không nên lời.

Thấy bọn nhóc ngạc nhiên thành bộ dạng như vậy, Khương Việt cũng kinh ngạc không kém, cô a một tiếng, tiếc nuối nói: “Nhiều nấm tím như vậy sao? Chị chỉ đem theo bấy nhiêu gạo và lúa mì, không đủ rồi!”

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi!

Bảo Sơn cùng Bảo Châu: Chúng ta muốn đổi cũng đổi không nổi, quá nhiều rồi.

Khương Việt cùng Hứa Đình: Chúng ta muốn đổi cũng đổi không nổi, nhiều quá đi.

Hai bên lâm vào trạng thái trầm mặc hẳn nửa ngày, vẫn là Khương Việt phản ứng lại trước tiên, nghĩ đến những lời Tiểu Bảo Châu vừa nói, cô kinh ngạc nhìn Bảo Châu, nghiêm túc nói: “Chị dùng mấy thứ này đổi nấm tím của mấy đứa, là mấy đứa đang chịu thiệt đó biết không.”

Cô đục lỗ nhỏ xem xét một chút, giỏ tre của bọn nhóc kỳ thật không hề nhỏ như vẻ bề ngoài, bên trong đủ rộng để chứa tới mười cân nấm. Trong tình huống bình thường, loại nấm tím này không cần tới bảy cân là có thể phơi ra một cân nấm khô.

Giá một cân nấm khô là một trăm tám.

Hai sọt nấm tím này hẳn có thể phơi ra hai cân nấm khô, vậy thì chính là ba trăm sáu không hơn không kém.

Chưa nói tới trong sọt còn có một số loại nấm khác nữa.

Tất cả cộng lại giá trị ít nhất cũng phải hơn bốn trăm.

Này vẫn là tính toán ước lượng.

Mà Hứa Đình mua gạo với bột mì đều ở siêu thị trong thôn, giá bán ra thường là 50 đồng cho một cân, gạo cùng bột mì đều là 128 đồng một túi. Lại nói đến, năm kí cá cũng mới chỉ có 65 đồng.

Chừng này cũng mới chỉ tầm khoảng 300 là cùng.

Từ đó thấy được, xác thật là bọn họ đang chiếm tiện nghi.

Khương Việt: “Nếu mấy đứa đem cả hai sọt nấm đều đổi cho chị, chắc chắn mấy đứa sẽ chịu thiệt. Tới đây, chị tính cho bọn em nghe.”

Bảo Sơn cùng Bảo Châu kín đáo trao đổi ánh mắt cùng nhau, Bảo Châu thanh âm thanh thúy nói: “Chuyện này, chị cứ tính đi.”

Khương Việt: “Lại đây, chúng ta tính hai giỏ nấm của mấy đứa trước... Em xem, tổng cộng hơn bốn trăm.... Lại tính đến thực phẩm bọn chị mang tới.... Nhiều nhất cũng chỉ có ba trăm. Chính vì vậy, mấy đứa sẽ chịu lỗ."

Bảo Sơn: “……”

Bảo Châu: “……”

Bảo Châu vò đầu, mang theo mười phần nghi vấn hỏi: “Giá này sao lại cao đến như vậy?”

Khương Việt khó hiểu hỏi lại: “Cao sao? Giá này rất bình thường mà.”

Bảo Châu nhấp nhấp miệng nhỏ, nhìn thoáng qua đống đồ dưới chân Khương Việt.

Mục đích ban đầu của Khương Việt là giúp đỡ, không phải tới chiếm lợi ích từ bọn nhóc, cô nói: “Chị cũng không muốn cùng mấy đứa làm bộ làm tịch, chị thật sự rất cần loại nấm này. Trước hết mấy đứa cứ đưa hết cho chị, còn phần giá cả trung gian chêch lệch ngày mai chị lại đến đưa cho mấy đứa, được không?”

Tiểu Bảo Sơn nhìn về phía Tiểu Bảo Châu.

Tuy rằng nhóc là anh trai, nhưng nhóc tuyệt đối tin tưởng cô em gái thông minh của mình.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch