Góc túi tiền vừa bị xe ra thì trong tích tắc đó nụ cười đông cứng trên môi, họ Tần đưa tiền cho đồng bọn, nổi giận hỏi:” Chuyện này là sao?”
Đúng màu sắc, đúng kích cỡ, đúng độ dày, chỉ có điều tiền thì không đúng, mấy chữ kia làm người ta mặt khó coi hơn xác chết, "Ngân hàng Minh Đô", nhân dân tệ biến thành tiền âm phủ.
Họ Lưu sợ hãi nhảy lùi lại, hai tay ra phía trước thanh minh:” Đại ca, đại ca, hai chúng ta chạy suốt cả dọc đường không nghỉ chút nào, anh, anh hoài nghi em sao?”
“ Đúng thế ...” Họ Tần như con thú giam trong lồng cuồng nộ đi qua đi lại, ném mạnh số tiền âm phủ xuống đất:” Mẹ nó, con đĩ kia giở trò rồi ... Nhưng chúng ta tận mắt nhìn cô ta bỏ tiền vào túi xách, có thấy ai đụng vào đâu?
“ Không, không ai đụng vào cả.”
Cả hai im lặng nghĩ lại, không rõ là xảy ra chuyện gì, chỉ biết trơ mắt ra nhìn nhau, tuy không hiểu ra sao, nhưng chắc chắn là đôi cẩu nam nữ đó giở trò, không thể ai khác vào đây được. Hai người chửi rủa ngàn lần vạn lần, hồi lâu chưa nguôi, bọn họ chạy nửa tiếng trời, mất nửa cái mạng, rốt cuộc mừng hụt một phen.
Họ Lý chấp nhận số phận trước, ỉu xìu nói:” Thôi, coi như còn may chúng ta chưa kịp giao dịch, nếu không mang về đống tiền giả rồi.”
Họ Tần thở hắt một hơi, tự an ủi mình:” Đúng, may mà có cảnh sát tới, nếu không thì lỗ lớn ... Mẹ nó chứ, thiếu chút nữa thì mắc bẫy, cuộc đời bây giờ toàn bọn khốn kiếp, bất cẩn một chút là chết ngay ...”
Nói tới đó thì cũng rút xấp USD ra, vẫn còn đây, vuốt một cái, cảm giác tay rất thích, biết ngay không phải là giả, thuận tay đếm tiền, sau đó một tờ, hai tờ, ba tờ ... toàn bộ động tác dừng lại, xếp tiền rời tay rơi lả tả.
“ Sao vậy anh?” Họ Lưu không nói được hết câu, vẻ mặt không khác gì họ Tần, khóc không ra nước mắt nữa, cả hai như bị rút mất xương sống, nhũn người ngồi bịch xuống đất, hai mắt vô hồn:
Rất lâu sau họ Tần một tay bấu vào vai đồng bọn, tay kia ôm lấy tim, đấm ngực mà khóc:” Ba nghìn, những ba nghìn USD đó, huynh đệ, 3000 đó …”
“ Đại ca.” Họ Lưu lòng cũng như dao cắt, an ủi:” Anh nghĩ thoáng một chút, dù sao, dù sao ... Cũng là tiền chúng ta ăn trộm được mà.”
“ Trộm thì sao, cũng là tiền mồ hôi chứ, cũng phải bỏ công bỏ sức chứ, có phải ngồi im mà tiền rơi vào mồm đâu ... ** con mẹ nó, không cho chúng ta sống nữa rồi ... Tao không tha cho chúng, tao thề không tha bọn chúng, để tao gặp lại, tao dùng đôi tay này bóp chết cả hai đứa chúng nó.”
Tiền thì đúng là thật, vẫn là USD, nhưng 100 USD biến thành 1 USD, bay tán loạn khắp nơi, không ai còn tâm trạng để nhặt ...
Nếu như cuộc đời là cuốn băng video có thể tua lại hình ảnh, sẽ nhìn thấy rõ ràng, lúc mỹ nữ hiến lên nụ hộ không chỉ để thu hút ánh mắt hai người bọn họ, mấy bàn xung quanh cũng bị một cảnh táo bạo đó làm sững sờ. Số nhân dân tệ mà hai người vừa kiểm tra bất tri bất giác bị một nữ nhân khác đánh tráo ...
Sau đó cảnh sát xuất hiện cũng là để lần nữa thu hút sự chú ý của hai người, tạo điều kiện cho mỹ nữ tráo tiền mà thôi, đồng USD bất kể là giá trị bao nhiêu thì kích cỡ luôn là 15.6 x 6.6 cm, chỉ cần che đi chữ số 100, dễ dàng che trời vượt biển. Mà khi đó vì cảnh sát tời, nữ nhân kia rút giấy ăn phủ lên xếp tiền che đi không ai để ý cả, đều cho là chuyện hiển nhiên ...
Ở Trung Châu trao đổi ngoại tệ gọi là "dắt ngựa vàng", đó là từ cách phát âm "Change money" đọc lái thành, rất nhiều người chơi trò tráo 100 USD với 1 USD, thủ pháp lừa đảo này không mới, nhưng hai người họ không ngờ là mình lại bị lừa.
Mà đoán chừng tới giờ có lẽ cũng không ngờ cảnh sát cũng là giả nốt.
Mỗi vụ lừa đảo thành công khả năng không phải nhờ tính toán quá cao minh, cho dù là sau khi chuyện xảy ra ta có phân tích chuẩn xác thế nào thì khi nó diễn ra đều không phát hiện được. Khi lòng tham, dục vọng nổi lên, IQ sẽ tụt xuống thẳng tắp, nếu không hai người kia làm sao chạy thục mạng nửa tiếng đồng hồ?
Tất cả là do lòng tham khiến người ta làm chuyện ngu xuẩn, giờ thì hay rồi, ngay cả cơ hội tóm đồng bọn của kẻ lừa đảo cũng không còn.
Hai người bị lừa hối hận, hối hận vô kể.
Nhưng bọn họ chắc chắn không thể ngờ được rằng, mỹ nữ lừa đảo cũng đang hối hận, mặc dù tiền thì lừa tới tay rồi, nhưng hối hận khi đó không nên lâm thởi thay đổi kịch bản. Vốn có kế hoạch vẹn toàn để đánh tráo tiền rồi, mà cùng lắm nếu không được thì thực sự giao dịch ngoại hối cũng chẳng hề gì, cơ hội không bao giờ thiếu, làm cái nghề này, không cần quá mức mạo hiểm ...
Thế nhưng lòng tham của con người không phải người bị lừa mới có, kẻ đi lừa cũng chẳng khác gì.
Ở hiện trường phát hiện tên ngốc Soái Lãng cứ si si dại dại nhìn mình, làm mỹ nữ sáng mắt, nổi hứng trêu chọc nam nhân đột ngột thay đổi kịch bản, dùng nụ hôn đánh lạc hướng đổi túi xách thành công.
Mỹ nữ không chỉ lợi dụng Soái Lãng một lần, đáng lẽ phải đưa số USD đánh tráo được cho đồng bọn, nhưng ỷ vào có tên ngốc làm ma thế mạng ngồi đó, cô trực tiếp cầm 3000 USD bỏ đi. Có ví tiền và "bạn trai" thế chấp ở quán mỳ, hai người kia căn bản không sinh nghi, an toàn hơn là đưa tiền cho đồng bọn.
Lúc rời khỏi quán mỳ, cô còn đắc ý về diễn xuất của mình, nhưng đâu ngờ lại rước lấy một thứ âm hồn bất tán, đuổi theo cô cho tới tận bây giờ, khiến cô không dám về hang ổ.
Về sau càng nghĩ càng thấy không đúng, tên kia rõ ràng có cơ hội tới dùng sức cướp tiền, thậm chí cướp luôn cả sắc, nhưng y lại không làm như vậy, không hiểu y muốn gì, phải chăng có ý đồ biến thái nào đó, càng không nghĩ ra lại khiến cô càng sợ hãi. Thậm chí nảy sinh suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ người này là cảnh sát, nếu không sao có thể nhìn thấu mánh khóe của mình, nếu là người trong nghề thì không khách khí ra tay cướp tiền rồi.
Hai người cứ thế một trước một sau truy đuổi, mỹ nữ thi thoảng dừng lại chửi vài câu, nửa đường bất ngờ rẽ vào ngõ Triệu Gia, sau đó sải đôi chân dài chạy thật nhanh, đây là cái ngõ nhỏ địa hình phức tạp, rất dễ lạc lối.
Mỹ nữ tự tin khiến kẻ bám đuôi chóng mặt không biết lối nào mà lần, thế nhưng khi vừa ra khỏi ngõ nhìn lại phía sau, Soái Lãng vẫn như bóng ma không nhanh không chậm bám theo sau.
Từ tức giận dần dần chuyển sang khiếp sợ, mỹ nữ chạy thẳng tới ngõ Chuyên Bia cổ xưa nhất thành phố, theo truyền thuyết nơi này có chín chín tam mốt cửa ra vào, có rất nhiều ngõ cụt, bất cẩn một chút vào mà không ra được.