Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 25: Khanh bổn giai nhân, nại hà tố tặc. (2)

Chương 25: Khanh bổn giai nhân, nại hà tố tặc. (2)


“ Tôi không chọc vào cô, mà cô chọc vào tôi ...” Soái Lãng nói một câu chẳng nóng chẳng lạnh, e đây mới là bộ mặt thật của mỹ nữ, mặc dù làm người ta động lòng, nhưng không vì thế mà rung động, bị uy hiếp. Soái Lãng cười nhạt, nhổ phẹt một bãi nước bọt chẳng nể nang gì nữa:

“ Dọa tôi đấy à, được, vậy tôi cho cô biết thế nào là dọa nhé! Lúc ở trong quán mỳ, camera đã ghi lại hình ảnh cải trang của cô, vừa rồi cô đi qua ba con phố, sáu chốt canh cảnh sát, đi hai mươi phút, vô số camera ghi lại gương mặt thật của cô. Nếu tôi báo cảnh sát, khớp hình ảnh hai bên, cô không có cơ hội để giết tôi đâu. Tội lừa đảo nghiêm trọng hơn tội giao dịch ngoại hối trái phép đấy.”

Mỹ nữ thực sự bị dọa rồi, theo bản năng cúi mặt xuống né tránh camera, nhưng bản thân cô biết quá muộn rồi, lúc nãy không dám bắt taxi vì sợ bị người ta bám đuôi mà không biết, đi bộ xa như thế, ai ngờ vẫn bị bám theo, giờ thì quá nhiều dấu vết để lại rồi, nhưng không thể tỏ ra yếu thế:” Dọa ai đấy hả, anh cút xa cho tôi, tôi làm cái gì chứ? Lạ gì cái thói của đám đàn ông thối các anh, định dọa để bà cô đây phải lên giường chứ gì, không có cửa đâu.”

Soái Lãng dửng dưng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc trên người cô gái rất không tốt lành:” Không có cửa lên giường cũng được, có USD là được rồi, tôi nói này cô em, trên người cô em không có túi, nhét tiền vào chỗ nào thế?”

Mỹ nữ vốn còn trừng mắt lên tính đường dọa lui coi khỉ này, thậm chí định la lên hắn phi lễ để người xung quanh xúm lại cho một trận, nhưng vừa nghe nhắc tới USD là khí thế xẹp ngay xuống, mí mắt giật giật, lập tức ngậm miệng.

Soái Lãng chỉ thăm dò thôi, lòng sáng như gương, rồi, đúng là cô ta đánh tráo USD của hai nam nhân kia, bây giờ vẫn đang giữ trên người.

Vẻn vẹn chỉ khựng lại trong vài giây ngắn ngủi, mỹ nữ tựa hồ nhìn thấy dụng tâm thật sự của Soái Lãng, mặt nghiêm túc:” Muốn chơi đen ăn đen à, mày không nghe ngóng xem chị đây là ai?”

“ Tôi không cần biết cô là ai, nhưng cô lạc đàn rồi, bất kể là tôi thấy sắc nổi lòng tham, hay thấy tiền muốn chiếm đoạt, cô chẳng làm gì được tôi. Vốn tôi chỉ định khoanh tay ngồi nhìn, cô muốn làm gì thì làm, muốn lừa ai thì lừa, chẳng liên quan tới tôi, nhưng cô bất nhân, muốn có tiền lại muốn kéo tôi làm ma thế mạng. Nếu hai tên ngốc kia mà phát hiện tiền giả ở đó, thì kết cục của tôi thế nào?”

Soái Lãng mặt âm trầm, đây mới là điều khiến y tức giận nhất, thử tưởng tượng mà xem, nếu y không phản ứng nhanh, hoặc hai tên kia cảnh giác một chút, hôm nay mình ăn đủ, số USD bị mất kia thế nào cũng tính lên đầu mình, chỗ đó chừng mấy nghìn USD, người ta dễ dàng bỏ qua cho y sao?

Mỹ nữ nghe vậy còn phì cười, nhìn thanh nhiên chẳng cao ráo cũng chẳng đẹp trai, bĩu môi chế giễu:” Anh trách ai được, ai bảo trông anh ngốc như thế, cứ nhìn tôi chằm chằm.”

“ Á, té ra tôi trung hậu thật thà, trong mắt cô lại thành thằng ngốc à? Vì câu nói này, tôi không bỏ qua cho cô đâu.” Soái Lãng rời cây đứng thẳng người lên:

“ Được được, coi như tôi sai, mồm tôi thối, nam nhân tốt không chấp nữ nhân, tôi xin lỗi anh, được chưa ... giờ trên người tôi không có tiền, anh nhìn thấy rồi, trên người tôi không có túi, đều đánh tráo mang đi, muốn tiền thì để lại số tài khoản, tôi chia cho anh một phần. Anh đã nhìn ra chuyện này, vậy cũng biết đồng bọn của tôi có cảnh sát, đừng dẫn lửa thiêu thân.”

Mỹ nữ này cũng thiên biến vạn hóa, chớp mắt một cái thôi đã đổi thái độ ngay được, đây là điều bình thường, không có cái bản lĩnh đó thì sao có thể làm kẻ lừa đảo? Giọng điệu lần này có cả rắn lẫn mềm, nhất là đoạn nhắc tới cảnh sát, âm thanh rất khẽ, kèm vể mặt thần bí, làm người ta không tin không được.

Soái Lãng bước thêm một bước, vì nữ nhân kia trong lúc nói chuyện đã âm thầm léo giãn khoảng cách:” À, nói tới cảnh sát mới nhớ, tôi đúng là hoài nghi tố dưỡng chuyên nghiệp của các cô đấy, thứ hàng giả như thế mà còn không biết xấu hổ lấy ra khoe à? Về học lại số hiệu cảnh sát được sắp xếp thế nào, ngay số đầu tiên đã sai, lại còn thiếu ba số, đếm còn chẳng biết mà đi đóng giả cảnh sát, không sợ người ta cười rụng răng à? “

“ Nói thật nếu không có tên cảnh sát giả đó thì tôi chẳng nhìn thấu thủ đoạn của cô. Cô tới trêu ghẹo tôi, hôn tôi là để thu hút sự chú ý của mọi người cho đồng bọn của cô đổi túi xách, hai người đổi tiền kia cứ đinh ninh đó là cái túi xách cũ, tiền đã kiểm tra xong rồi ở trong cái túi đó. Tiếp đó khi cô đếm USD thì đúng lúc cảnh sát đi vào, hai người kia khẩn trương quay đi một cái, cô liền nhanh tay đánh tráo, đúng không? Cái túi xách kia thì đúng là đồng bọn của cô mang đi rồi, nhưng số USD thì vẫn còn nguyên trên người cô.”

Mỹ nữ bị Soái Lãng vạch trần mánh khóe, mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại, đột nhiên cho tay vào phía sau quần, động tác đó khiến Soái Lãng giật nảy mình tưởng cô ta thẹn quá hóa giận mang hàng nóng ra chơi.

Ai ngờ mỹ nữ rút xấp tiền cầm trong tay, nhìn Soái Lãng hoảng sợ nhảy lui ra sau nhướng mắt khiêu khích, không đợi y có động tác gì, đưa tay lên một cái, kéo áo khoác ra khỏi đầu, cầm trên tay, chỉ còn mặc chiếc áo mùa thu bó sát người, tức thì đường cong trên cơ thể càng thêm nổi bật, cuốn tiền vào trong áo khoác:” Anh giỏi đấy, rất có nhãn quang, vậy thì anh đoán xem lần này là thật hay giả? Có bản lĩnh thì tự lấy đi.

Nói xong vung tay ném, chiếc áo khoác cuốn lại kia rời tay mà bay, khẽ bộp một tiếng rơi lên mái tôn của cửa tầng hai cửa hiệu bên kia đường, không đợi Soái Lãng có phản ứng, mỹ nữ xoay người co chân chạy ngay, không đi đường lớn nữa mà lao vào ngõ nhỏ gần đó, chớp mắt đã chẳng thấy đâu.

“ Á à, kim thiền thoát xác, tôi xem cô có thể cởi mấy món?” Soái Lãng chẳng nghĩ nhiều, kệ cái áo bọc tiền, đuổi ngay theo mỹ nữ:

.................. .............

Cùng lúc Soái Lãng dốc sức truy kích, men theo đại lộ Trung Châu đi về phía nam, ở gần bến xe đường dài, hai nam tử chạy suốt thời gian dài rốt cuộc cũng kiệt sức, dựa vào cái cột đèn đường thở hồng hộc, lần này thực sự là mệt tới mờ cả mắt, đau cả phổi, có điều mệt mà vui, vừa thở còn nhìn nhau cười không thôi.

Cười gì thế, người anh em họ Lưu nói đứt quãng:” Mẹ ... Mẹ nó chứ ... Con ngốc kia chỉ, chỉ mải ưỡn ẹo liếc mắt đưa tình với nam nhân ... Chúng ta, chúng ta kiếm lớn rồi.”

Vốn là đi đổi tiền, không ngờ tiền không đổi được nhưng lại lấy được số tiền cần đổi, sao không vui cơ chứ, họ Tần xoay người dựa lưng vào cột cười khành khạch giục:” Tiền tiền tiền ... Lấy ra, chia chia ... Kiếm chỗ chơi bời chút ...”

“ À đúng” Họ Lưu lấy cái túi xách đã đẫm mồ hôi ra:

Họ Tần gần như giật ngay lấy, mở khóa, hú lên sung sướng, phong bì ngân hàng dày cộp trong tay, vội vội vàng vàng xé một cách thô bạo ...

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch