"Phàm Nha Tử, lát nữa qua nhà thím ăn cơm tối, chú của cháu vừa câu được một con trắm cỏ to lắm."
Người trong thôn chất phác, ai thấy Tiêu Phàm cũng đều dừng lại chào hỏi.
Tiêu Phàm nhiệt tình đáp lại.
Ngày ba mẹ qua đời, đều là hương thân trong thôn giúp đỡ nhập thổ vi an.
Tiêu Phàm một mực ghi nhớ ân tình ấy trong lòng.
Hai mươi phút sau, Tiêu Phàm tới mộ tổ ở sau núi, ba mẹ đều được chôn tại đây.
"Ba mẹ…con về thăm hai người đây."
Tiêu Phàm thắp nến, châm hương, cung kính dập đầu ba cái.
"Lần này con về chủ yếu là muốn nói với hai người vài tin tức tốt. Đầu tiên là ông nội còn sống, hơn nữa ông còn xuyên việt đến dị thế..."
"Tin tốt thứ 2 là chỗ của đội trưởng Lương có manh mối rồi, nhất định sẽ tìm ra tên khốn hại chết ba mẹ, hắn sẽ không thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật!"
Tiêu Phàm vừa đốt tiền giấy vừa lải nhải nói chuyện với ba mẹ.
Đàn ông không dễ rơi lệ, nhưng Tiêu Phàm chỉ cần nhớ tới những gì đã trải qua là rơi nước mắt.
"Phàm ca, mẹ bảo ta tới gọi ngươi về ăn cơm."
Sắc trời dần tối, có người tới bên này gọi Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đứng lên, nhìn về người đến:
"Hổ Tử, hai tháng nữa là thi phổ thông rồi. Sao nào? Có lòng tin chứ?"
Người đến tên là Trình Hổ, thoạt trông hắn ta có vẻ chán nản: "Lòng tin thì có, nhưng chắc ta không học nữa đâu. Đại khái là ra ngoài làm công kiếm tiền thôi."
Đa số người trong thôn đều rất nghèo.
Học phổ thông cần học phí, tiền thuê nhà, phí sinh hoạt...Với họ mà nói chính là gánh nặng.
"Về thôi, để ta nói chuyện với ba mẹ ngươi."
Tiêu Phàm dập tắt đốm lửa dưới đất.
"Phàm ca đừng nói với ba mẹ ta. Ba mẹ vất vả rồi, em trai, em gái cũng muốn đi học. Ta làm công có thể trợ cấp trong nhà một ít."
Trình Hổ vội nói.
Tốc độ xuống núi khá nhanh, không bao lâu sau, hai người Tiêu Phàm đã về tới trong thôn.
Tiêu Phàm lớn lên trong thôn từ nhỏ.
Sau đó gia đình hắn mua nhà trong thành phố, năm mười lăm tuổi hắn đã vào thành phố học tập.
Vừa lên cấp ba, ba mẹ của hắn xảy ra chuyện.
"Phàm Nha Tử, mau rửa tay ngồi xuống ăn cơm."
Mẹ Trình Hổ nhiệt tình chào hỏi Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhanh nhẹn ngồi xuống, nhìn đồ ăn trên bàn thì hai mắt lên men.
Tổng cộng năm món ăn, có gà, có cá, có thịt muối.
"Phàm Nha Tử, gà này là bác Điền nấu xong mang sang, thịt muối là nhà ông Trần đưa, ăn nhiều vào, bồi bổ một chút."
Mẹ Trình Hổ nói.
Trước kia, mỗi lần Tiêu Phàm về thôn đều sẽ tới nhà một người ăn cơm. Khi ấy mọi người trong thôn mỗi nhà đưa một ít thức ăn tới, gom lại thành một bàn cơm phong phú.
Thôn họ không lớn, chỉ có khoảng hai, ba mươi nhà, phần lớn đều nghèo, nhưng nhân tình trong thôn lại rất sâu nặng.
"Chú, thím, Hổ Tử vẫn phải học lên tiếp mới được. Dạo này cháu kiếm được một ít tiền, mỗi đứa trẻ trong thôn lên cấp ba cháu sẽ cho một vạn mỗi năm."
"Vào đại học hạng hai thì mỗi người một vạn năm trăm một năm, đại học hạng nhất thì mỗi người hai vạn một năm."
Tiêu Phàm nói.
Trên đường xuống núi hắn đã suy tính tốt, cảm thấy mình nên làm chút chuyện vì người trong thôn mới được.
Người nhà Trình Hổ khiếp sợ nhìn Tiêu Phàm.
"Phàm Nha Tử, cháu không trúng tà trong núi đấy chứ?"
Mẹ Trình Hổ đưa tay sờ trán Tiêu Phàm.
…
Tiêu Phàm cười cười:
"Thẩm thẩm à, ta nói thật đó. Đám tiểu Hổ nên được đi học nhiều hơn, mà hiện tại ta cũng có đủ năng lực giúp đỡ mọi người để chúng được đi học.”
Nếu mọi người trong thôn không đối xử tốt với hắn như thế, thì hắn đã chẳng tốt bụng như vậy. Dù hắn có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không làm như thế. Nhưng năm đó, khi bố mẹ hắn qua đời, đến mật mã tài khoản ngân hàng của gia đình hắn cũng không rõ, trong tay cũng không có đồng nào, là mọi người trong thôn cùng nhau bỏ tiền ra tổ chức an táng, giúp bố mẹ hắn được yên nghỉ tới nơi tới chốn. Từ đó đến nay, mỗi lần về lại thôn, hắn đều được mọi người tiếp đón rất nhiệt tình, ăn uống không hề bị bạc đãi. Bố của Trình Hổ tên là Trình Hưng Quốc, hắn trầm giọng nói:
“Tiểu tử, dù ngươi có tiền đi chăng nữa thì cũng giữ lại dành tiền mà cưới vợ, ngươi không có người thân giúp đỡ, tất cả đều phải dựa vào chính sức mình đó.”
Tiêu Phàm cười hì hì đáp:
“Trình thúc, ngươi đừng coi thường ta như vậy chứ. Chỉ cần với gương mặt này của ta thôi, ngoài kia đã có một hàng dài các cô gái mong muốn theo đuổi rồi.”
Vợ chồng Trình Hưng Quốc rõ ràng không hề tin lời hắn. Đến cả Trình Hổ cũng không tin.
"Trình thúc, thôn chúng ta quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài nhà, mỗi năm số người học lên cấp 3, thi đỗ đại học lại càng ít đến đáng thương. Theo ta tính thì mỗi năm cao nhất cũng chỉ tiêu được 10 vạn là cùng. Chút tiền này thì ta vẫn có thể bỏ ra để khích lệ mọi người được.”
Tiêu Phàm cười nói. Trong thẻ của hắn bây giờ số dư đã có hơn 1000 vạn. Với lại hiện tại hắn đã có được năng lực thấu thị, kiếm tiền còn nhanh hơn cướp ngân hàng nữa.