"Tiểu tử, những việc như này ngươi đừng miễn cưỡng bản thân quá, phải tự lượng sức mình đó.”
Trình Hưng Quốc cau mày nói.
Tiêu Phàm lắc đầu:
“Không miễn cưỡng, Trình thúc, đợi lát nữa ta chuyển cho ngươi 10 vạn, ngày mai ta đi rồi, ngươi đem việc này nói cho mọi người trong thôn cùng biết nhé.”
Trình Hưng Quốc cuống cuồng lắc đầu:
“Vậy không ổn đâu. Dù sao thì mỗi năm ngươi cũng về thăm thôn một lần, lúc đó nhà nào cần thiết thì ngươi tự đưa tiền đi.”
Tiêu Phàm gật đầu:
"Vậy cũng được.”
Chớp mắt đã qua ngày thứ hai, Tiêu Phàm đến từng nhà trong thôn thăm hỏi mọi người một lượt. Hiện giờ trong thôn không có ai đang đi học đại học cả. Học cấp 3 thì có 3 người, sắp thi lên cấp 3 thì có 2 người. Tổng cộng cũng mới chỉ chi hết 5 vạn. Số tiền này dùng để mua lấy tâm trạng tốt đối với hắn mà nói, rất đáng giá.
“Tiểu tử, sớm ngày đem vợ về đây ra mắt nhé, để bố mẹ ngươi trông thấy, họ cũng yên lòng.”
Trình Hưng Quốc dùng xe moto đưa Tiêu Phàm lên thị trấn. Tiêu Phàm giơ năm ngón tay lên ra hiệu. Trình Hưng Quốc cau chặt mày lại:
“Năm năm? Ngươi năm nay đã 21 tuổi, năm năm là quá lâu rồi. Ngươi phải mau chóng kết hôn đi, còn sinh con đẻ cái, thành gia lập nghiệp nữa chứ.”
Tiêu Phàm cười hì hì nói:
"Trình thúc, ý của ta là sẽ đưa 5 nàng về đây ra mắt với thúc đó.”
“Nói linh tinh cái gì vậy. Ngươi đi đường nhớ phải cẩn thận nhé!”
Trình Hưng Quốc tức giận nói. Tiêu Phàm vẫy vẫy tay tạm biệt Trình thúc, sau đó lên xe bus về thành phố. Nhìn xe bus đi xa dần, Trình Hưng Quốc vừa hút điếu thuốc, vừa nhìn theo:
“Tiêu đại ca, tiểu tử kia có tiền đồ rồi, hai người dưới suối vàng cũng có thể yên nghỉ rồi.”
...
"Ông nội nói còn thiếu lương thực và quần áo mùa đông cho các tướng sĩ, giờ nếu chuyển 300 tấn lương thực qua đó thì cũng đủ cho họ chống đỡ vài ba ngày. Hiện giờ thứ cần phải cân nhắc là quần áo mùa đông.”
Tiêu Phàm thầm nghĩ.
Quần áo thì hắn nghĩ nên chọn quần áo đặc chiến dùng trong huấn luyện có vẻ sẽ ổn hơn. Nhưng chắc chắn hắn sẽ không mua đồ của quân đội rồi. Trên mạng bán thì cũng chỉ vài trăm đồng 1 bộ. Nếu hắn chỉ cần mua vài bộ, thì hắn đã đặt luôn trên mạng cho khỏe rồi, nhưng ở đây hắn cần ít nhất 12 vạn bộ. Mỗi người 1 bộ, còn chưa tính đến đồ để thay để giặt. Tính ra cũng phải vài nghìn vạn! Nhưng nếu giờ hắn đi đến tận xưởng đặt hàng, chắc chắn sẽ rẻ hơn nhiều, cũng sẽ không làm người khác chú ý. Nếu hắn lên mạng đặt mười mấy vạn bộ quần áo như này, chỉ một phút sau thôi chắc chắn hắn sẽ bị mời đi uống nước chè ngay. Về đến thành phố, Tiêu Phàm nhanh chóng lên tàu cao tốc, đi về hướng Nam. Trong vòng 3 ngày, hắn đã đến hỏi thăm 6 công xưởng may mặc.
“Ông chủ, ta lần này đặt hàng rất nhiều, sau này còn có thể tiếp tục đặt, liệu ngươi có thể đưa ra giá cả hợp lí chút không? Ta cũng không cần tiếp tục đi đến xưởng khác hỏi thăm nữa.”
Tiêu Phàm vừa nói vừa móc từ trong túi ra vài tấm danh thiếp. Ông chủ nheo nheo mắt nhìn. Đống danh thiếp đó đều là tên các công ty đang cạnh tranh với xưởng của hắn ta, hơn nữa đều là các công ty có quy mô lớn hơn hắn.
“Vậy ngươi muốn đặt bao nhiêu bộ?”
Tiêu Phàm cười cười nói:
“Trước tiên đặt cỡ M, L, XL mỗi loại 2000 bộ. Nếu chất lượng quần áo tốt thì ta có thể đặt gấp 10 lần số lượng này.”
Ông chủ nghe xong, hai mắt sáng lên. Đây là một đơn lớn nha.
“Ta bán cho ngươi với giá 200 đồng 1 bộ, không thể thấp hơn nữa đâu, nếu không quần áo sẽ không đảm bảo chất lượng.”
Ông chủ suy nghĩ một lát rồi nói.
"Được. Ta trả trước một nửa, coi như là tiền đặt cọc. Bao giờ thì có hàng?”
Tiêu Phàm hỏi lại. Ông chủ không hề do dự, đáp:
"Loại quần áo này chỗ chúng ta đã làm qua nhiều lần, mỗi ngày sản lượng có thể lên đến 800 bộ, nếu tăng ca thêm một chút thì làm ra 1000 bộ trong một ngày cũng không phải không thể. Trong vòng 1 tuần là có thể xong hết.”
Tiêu Phàm cau mày. Nhà xưởng này một tuần làm được 6000 bộ, vậy nếu đặt làm 12 vạn bộ đồ thì ít nhất cũng mất vài tháng. Phía bên ông nội hắn không thể đợi lâu như vậy được.
"Xem ra phải đến những nơi khác hỏi thăm thêm rồi.”
Tiêu Phàm thầm nghĩ. Ngày hôm sau Tiêu Phàm lại đi hỏi thăm thêm 2 nhà xưởng nữa, sau đó đặt thêm ở 1 nhà 6000 bộ đồ. Sau đó Tiêu Phàm vội vã trở về Z thành. Đây đã là ngày thứ 5 rồi. Tối nay ông hắn sẽ liên lạc đến để chuyển 300 tấn lương thực qua bên đó.
“Tiêu tổng, ta đã vận chuyển 300 tấn lương thực vào nhà kho giống như lời ngươi dặn rồi. Vậy ngươi xem số tiền còn lại…”
Vừa đến nhà kho, Tiêu Phàm đã gặp được quản lí Từ Dương. Từ trước khi về đến nơi, Tiêu Phàm đã nói cho hắn biết chìa khóa của kho hàng giấu ở đâu rồi. Tất cả hàng là Từ Dương tự mình mở cửa rồi đem vào.
“Trước tiên ngươi hãy kiểm tra lại hàng một chút đi.”