Lương Võ chỉ là một đội trưởng hình sự nho nhỏ, hắn làm sao cùng nhân vật cấp bậc cao như lão Ngụy tiếp xúc?
“Ta có một người bạn nhỏ tên là Tiêu Phàm, nhưng bản án của cha mẹ hắn là do Lương Võ phụ trách, năm năm rồi còn chưa phá án được, để Lương Võ làm việc chăm chỉ hơn đi.”
Đầu dây bên kia, Trần Thanh Lâm nghiêm nghị đáp:
“Rõ, ta nhất định sẽ đích thân hỏi.”
Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Trần Thanh Lâm bắt đầu ngưng trọng.
Người bạn nhỏ của lão Ngụy?
Bản án cha mẹ của Tiêu Phàm hắn cũng đã nghe nói qua, một vụ án kéo dài 5 năm không phá được rất khó giải quyết, nhưng lão Ngụy đã tự mình gọi điện thoại đến đây, nên vụ án khó đến đâu cũng phải giải quyết cho bằng được.
“Để Lương Võ đi một chuyến đến tổng cục.”
Trần Thanh Lâm gọi điện thoại.
Tuy hắn không có số điện thoại của Lương Võ, nhưng hắn có được số điện thoại của cấp trên Lương Võ.
Hơn nửa giờ sau, Lương Võ liền vội vàng chạy tới tổng cục, đứng ở trước mặt Trần Thanh Lâm.
“Cục trưởng Trần.”
Lương Võ cúi đầu chào.
“Tiểu Lương, điều tra vụ án năm năm trước cha mẹ Tiêu Phàm xảy ra tai nạn xe cộ như thế nào?”
Trần Thanh Lâm dò hỏi.
Trần Thanh Lâm vừa nói xong, Lương Võ âm thầm nhíu mày, hắn điều tra ra vụ án tai nạn xe cộ của cha mẹ Tiêu Phàm là có ẩn tình, mà lúc này Trần Thanh Lâm thế mà hỏi đến, chẳng lẽ việc này cùng Trần Thanh Lâm có dính dáng đến nhau?
Bất quá nghĩ đến một chút lý lịch của Trần Thanh Lâm, Lương Võ cảm thấy Trần Thanh Lâm chắc cũng không có vấn đề gì.
“Cục trưởng Trần, gần đây nhất có tiến triển.”
“Chúng ta bắt được Lưu Khôn, vào bốn năm trước hắn đã từng ngồi tù, hắn thú nhận rằng một trong những bạn tù của hắn là Vương Hùng cùng chuyện này có liên quan, Vương Hùng là người chứng kiến.”
“Vậy vụ kia rất nhanh liền điều tra ra phải không?”
Sự việc mà lão Ngụy bàn giao, nếu hắn có thể nhanh chóng điều tra ra thì đó cũng là một công lao không nhỏ.
Nhưng Lương Võ lại lắc đầu.
Hắn cau mày nói tiếp:
“Chuyện này không có đơn giản như vậy.”
“Vương Hùng thấy ai đó đẩy xe cha mẹ của Tiêu Phàm ra giữa đường, sau đó xe đụng trúng bọn hắn liền rời đi.”
“Lúc ấy Vương Hùng bị dọa đến, sợ hãi kêu lên một tiếng, sợ hãi bị diệt khẩu nên hắn vội vàng chạy trốn.”
Trong mắt Trần Thanh Lâm ánh sáng lấp lóe:
“Nếu là vậy, vụ án này không phải là chạy trốn mà là cố ý giết người. Đã tìm được Vương Hùng chưa?”
Lương Võ lắc đầu.
“Cái gì?”
Trần Thanh Lâm hơi nhướng mày, biết rõ đối phương là ai, làm sao mà không tìm được người?
Lương Võ nói:
“Mặc dù chứng kiến sự việc xảy ra, nhưng Vương Hùng sợ hãi bị trả thù nên không dám báo cảnh sát, một năm sau bởi vì lừa đảo điện tín hắn bị bắt, phán quyết bảy năm tù.”
“Sau khi đem sự việc cùng Lưu Khôn nói, không bao lâu sau Vương Hùng ngoài ý muốn chết ở bên trong ngục giam.”
Trần Thanh Lâm đi tới đi lui, hắn trầm giọng nói:
“Nếu cái chết của Vương Hùng không phải là ngoài ý muốn, như vậy có thể là hung thủ phía sau sợ hắn báo án lập công nên mới giết hắn.”
“Vụ án này mang tính chất vô cùng ác liệt, từ nay về sau ngươi chỉ cần phụ trách vụ án này thôi.”
"Nhất định phải tra ra manh mối, cho người chết một cái công đạo, cũng cho người thân của người chết một cái công đạo.”
“Nếu cần người, ngươi cứ việc điều động, ta cho ngươi cái quyền hạn này!”
Nghe xong ánh mắt Lương Võ lộ ra một tia phấn chấn, có Trần Thanh Lâm toàn lực ủng hộ đã tốt lắm rồi.
“Rõ, cục trưởng Trần!”
Lương Võ lại cúi đầu chào một cái.
Trần Thanh Lâm nói tiếp:
“Đi đi, nếu có tiến triển, có khó khăn, lập tức báo cáo với ta!”
"Vâng!"
Nói xong Lương Võ xoay người rời đi.
Trần Thanh Lâm đứng tại chỗ trầm tư, bằng trực giác của hắn, vụ án này không đơn giản.
“Cha mẹ Tiêu phàm chỉ là người bình thường, vì sao lại có người có ý định mưu sát họ?”
Trần Thanh Lâm thầm nghĩ.
…
Lúc Tiêu Phàm về đến nhà, ở cổng vẫn có giày của Tô Ấu Vi.
"Còn chưa tìm được phòng ở phù hợp sao?"
Tiêu Phàm âm thầm nhíu mày, Tô Ấu Vi đã sống ở đây một thời gian dài, khẳng định sẽ bị người khác phát hiện.
Thẩm Thần nhìn thấy thì cũng thôi đi, huynh đệ nhà mình hắn sẽ không nói lung tung.
Lỡ như là người khác nhìn thấy, bài viết trường học ngay lập tức sẽ náo nhiệt lên.
"Tô học muội, ta đã trở về."
Tiêu Phàm gửi một tin nhắn cho Tô Ấu Vi.
Hắn tin tưởng rằng với ý tứ của mình Tô Ấu Vi sẽ hiểu, hắn cũng không phải là báo cáo với Tô Ấu Vi, mà là nói cho Tô Ấu Vi rằng nếu nàng tiếp tục ở đây ở thì sẽ không tiện.
"Tích tích, tích tích."
Rất nhanh điện thoại vang lên, là Tô Ấu Vi gọi tới.
Tiêu Phàm kết nối điện thoại, bên đầu kia truyền tới thanh âm đắng chát của Tô Ấu Vi:
"Học trưởng, ta còn có thể tiếp tục ở với ngươi thêm vài ngày nữa được không? một người em gái của ta đang phẫu thuật, tất cả tiền của ta đã đem đi thanh toán cho các chi phí y tế, vì vậy tạm thời không thuê được phòng ở."