"Đến lúc đó tiền thuê nhà của ta chắc chắn sẽ không ít."
Nghe xong, Tiêu Phàm kinh ngạc nói:
"Tô học muội, ngươi chẳng phải là cô nhi sao?"
"Là em gái của ta trong cô nhi viện."
"Đột nhiên bị xuất huyết não, trong nội viện vốn là căng thẳng."
"Học trưởng, cầu xin ngươi."
Tô Ấu Vi nói.
Nếu như đến ở trong ký túc xá của học viện, nàng liền không có hoàn cảnh công việc kiếm tiền, số tiền nàng có sẽ chỉ đủ trang trải chi phí phẫu thuật, hơn nữa nàng sẽ phải hồi phục trong vài ngày sau đó.
Nghe thấy nàng nói vậy, trong lòng Tiêu Phàm cảm động, Tô Ấu Vi thật sự là một người trọng tình trọng nghĩa.
Rất nhiều người từ trong cô nhi viện rời đi, sợ là mãi mãi họ cũng sẽ không bước chân lại vào cái chỗ kia.
"Ngươi đang ở đâu?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Đợi Tô Ấu Vi nói địa điểm, Tiêu Phàm liền bắt xe chạy tới, hắn cũng không muốn dăm ba câu liền bị dao động, nếu như Tô Ấu Vi lừa hắn thì sao?
Nửa giờ sau, ở trong bệnh viện nhân dân tỉnh Tiêu Phàm nhìn thấy Tô Ấu Vi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, nàng đang an ủi một bà lão bên cạnh.
Con mắt của bà lão đỏ ngầu.
"Tô học muội, tình huống cụ thể như thế nào?"
Tiêu Phàm đến gần dò hỏi.
Nghe thấy thanh âm của Tiêu Phàm, Tô Ấu Vi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng vô thức nuốt nước bọt nhiều hơn, rồi nói :
"Nha Nha lúc ban đầu còn tốt, nhưng buổi sáng đột nhiên té xỉu, bác sĩ trong huyện phán đoán là xuất huyết não."
"Viện trưởng liền tranh thủ thời gian đưa nàng tới nơi này."
Lúc này, bà lão nhìn về phía Tiêu Phàm:
"Ngươi là bạn trai của Ấu Vi sao? Ấu Vi là một hài tử ngoan, nàng tính tình lương thiện đã phụ cấp cho nội viện không ít tiền."
"Nhưng cô nhi viện chúng ta sẽ không kéo chân sau của nàng, các ngươi nếu như kết hôn chúng ta sẽ không cần tiền phụ cấp của nàng nữa, nàng quản tốt tiểu gia đình của mình là được."
Tiêu Phàm: ......"
Nghe những lời viện trưởng nói, sắc mặt Tô Ấu Vi trở nên đỏ bừng:
"Viện trưởng, ngươi nói bậy bạ gì đó nha, Tiêu học trưởng chỉ là một người học trưởng của ta, đồng thời cũng là chủ trọ của ta."
Bà lão nghe xong hơi nghi hoặc một chút.
Nàng phát giác được gần đây nhất Tô Ấu Vi có chút biến hóa, có đôi khi sẽ một mình ngồi ngẩn người, có đôi khi lại đột nhiên cười ngây ngô, lấy mấy chục năm kinh nghiệm của nàng, có khả năng Tô Ấu Vi đang yêu đương.
Xảy ra chuyện như vậy, sao Tô Ấu Vi lại còn gọi một nam sinh tới?
"Khục, viện trưởng, ngươi xác thực đã hiểu lầm rồi."
"Ta cùng Tô học muội cũng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, Tô học muội trong trường học là nữ thần, mà ta chỉ là một người bình thường, cũng không dám mơ tưởng."
Tiêu Phàm ho nhẹ giải thích.
Tô Ấu Vi há to miệng, nàng còn muốn nói một cái gì đó, nhưng lại ngượng ngùng không nói ra được.
"Két."
Đúng lúc này, đèn trong phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra.
Tô Ấu Vi cùng viện trưởng đều khẩn trương đứng lên.
Bác sĩ nói:
"Phẫu thuật tương đối thành công, cô bé tình huống ổn định, nhưng cân nhắc đến việc cô bé còn nhỏ tuổi, cần ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt vài ngày."
"Tổng chi phí điều trị ước tính khoảng tám vạn nhân dân tệ, các ngươi cần chuẩn bị kỹ càng."
Nghe xong, sắc mặt Tô Ấu Vi cùng viện trưởng đều biến đổi.
Các nàng chuẩn bị có năm vạn nhân dân tệ, số tiền còn thiếu cũng không ít.
"Bác sĩ, tiền bạc là việc nhỏ, đem người chữa khỏi."
Tiêu Phàm mở miệng nói.
Bác sĩ gật đầu rời đi, Tô Ấu Vi mới nói:
"Học trưởng cám ơn ngươi tiếp tục cho ta thuê phòng, chuyện nơi này không còn liên quan tới ngươi nữa, ngươi có thể trở về trước."
Tô Ấu Vi biết Tiêu Phàm gần đây được năm mươi vạn, nhưng nàng vừa cầu Tiêu Phàm tiếp tục cho nàng thuê phòng ở, nên Tô Ấu Vi cũng không dám lại tiếp tục vay tiền của Tiêu Phàm.
"Tạm biệt."
Nói xong Tiêu Phàm quay người rời đi.
Thấy Tiêu Phàm rời đi, trong mắt Tô Ấu Vi lóe lên một tia ảm đạm, mặc dù nàng không muốn lại gây thêm phiền phức cho hắn, nhưng hắn trực tiếp xoay người rời đi như thế, trong nội tâm nàng vẫn còn có chút không thoải mái.
Nếu Tiêu Phàm chỉ là bạn bè bình thường, Tô Ấu Vi cũng sẽ không đến mức như này, nhưng Tiêu Phàm cứu được nàng, trong lòng nàng, Tiêu Phàm cùng những bạn bè bình thường là khác nhau.
"Vi Vi, ngươi thích học trưởng của ngươi sao?"
Viện trưởng ở bên cạnh đột nhiên nói.
Nghe xong, Tô Ấu Vi vội vàng phủ định nói:
"Không có chuyện này đâu, viện trưởng, ngươi chớ nói lung tung."
Viện trưởng nói tiếp:
"Học trưởng ngươi vẫn còn là học sinh, coi như hắn không cho ngươi mượn tiền thì ngươi cũng đừng trách hắn, ngươi đã đối với hắn có hảo cảm, vậy khẳng định ở những phương diện còn lại hắn không tệ."
"Viện trưởng, không nói chuyện với người nữa."
Tô Ấu Vi bước đi thật nhanh, vừa đi nàng đến vừa ngẫm lại xem nên tìm ai mượn ít tiền.
Nếu như vay tiền một số người đang theo đuổi nàng, tự nhiên dễ dàng, nhưng nàng cũng không muốn mở miệng vay tiền bọn hắn.