- Anh… Sao lại là anh ? Anh… Anh mau đi ra…
Bạch Hiểu Thần theo bản năng lấy tay che ngực mình lại, hai chân cũng khép lại.
- Đáng ghét, giữa ban ngày ban mặt cũng không mặc quần áo, ngại chết tôi rồi ?!
Miêu Húc ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt nhăn nhó.
Bạch Hiểu Thần tức giận muốn thổ huyết.
- Lưu manh đang chết, mau biến đi...
Lúc này Bạch Hiểu Thần đã quên mình không mặc gì, tức giận tới dậm chân, rít lên từng tiếng một, thậm chí cô quên đóng cửa phòng lại.
- Này, cô nói ai là lưu manh ? Cô phải phân biệt rõ ai mới là cuồng bạo lộ chứ ?
Miêu Húc vẻ mặt ủy khuất, lần này đúng là oan Thị Màu mà.
- Ai là cuồng bạo lộ chứ, tôi đang thay quần áo?
Bạch Hiểu Thần muốn phát khóc lên, trên đời này còn có người vô sỉ đến vậy sao?
Nhìn hết mình lại còn dám nói mình là cuồng bạo lộ? Ông trời ơi hãy giải thoát cho con khỏi tên khốn này...
- Haiz, được rồi được rồi. Đại nhân không so đo với tiểu nhân, tôi sẽ không so đo, cũng không nói cho người khác biết. Chỉ có điều niềm đam mê này của cô nên sửa lại, may mà trong nhà trong có trẻ con...
Vừa nói hắn vừa xoay người, trước khi rời đi còn nói một câu:
- Haiz, hiện giờ đúng là loạn, loạn thật rồi, đạo đức suy đồi tác phong lệch lạc mà...
Bạch Hiểu Thần vô cùng xấu hổ và giận dữ, muốn bật khóc...
Miêu Húc chạy thẳng về phòng mình, đưa tay khóa trái cửa lại, vỗ ngực vài cái, phun ra một ngụm trọc khí.
Mẹ nó, quá kích cmn thích rồi, quả thực là quá kích thích!
Nghĩ tới những tư thế gợi cảm của Bạch Hiểu Thần, máu trong người hắn vẫn không nhịn được mà sôi lên. Đặc biệt là cặp đùi thon dài, còn cả nơi hang động bí ẩn kia nữa khiến hắn muốn xịt máu mũi.
Chỉ có điều càng thêm kích thích chính là khoảnh khắc khi đối phương kéo cửa phòng. Thời khắc đó Miêu Húc cho rằng chính mình ắt phải chết, may mà đầu óc của hắn phản ứng nhanh, da mặt lại đủ dày, nếu không thì không biết làm như nào mới giải quyết được mọi việc.
Đúng rồi, tuy rằng tránh thoát một kiếp thế nhưng dù sao chính mình cũng đã nhìn sạch sanh cơ thể cô ta, quan hệ của cô ta với chủ thuê nhà lại tốt như vậy, cô ta sẽ không giựt giây để chủ nhà đuổi mình đi chứ? Nếu thật là như vậy chẳng phải mình được không bù nổi mất sao?
Chính mình ngay cả một ngày cũng chưa ở đủ nha!
Không được, phải đi do thám tình hình!
Rời phòng thì đương nhiên là hắn không dám, ai cũng biết hiện giờ Bạch Hiểu Thần đang rất tức giận chứ, chỉ có điều Miêu Húc đương nhiên sẽ có biện pháp riêng.
Chạy tới dưới giường, kéo bao đồ của mình, mở ra, bên trong có đủ thứ tạp nham màu sắc sặc sỡ. Hắn lấy ra một thứ rất giống dụng cụ chẩn đoán bệnh, chỉ có điều thay vì đặt lên ngực bệnh nhân thì thứ này lại áp lên tường.
Cẩn thận đi tới vách tường, áp nó lên, phòng hắn và Bạch Hiểu Thần liền nhau, chỉ cần dùng thứ này là hắn có thể nghe rõ động tĩnh phòng bên cạnh.
Lúc này Lâm Hâm Tuyền đã đóng cửa phòng lại, mà Bạch Hiểu Thần không một mảnh vải che thân cũng đang ngồi ở trên giường, dùng chăn gối che thân thể mình, trên khuôn mặt tràn ngập oán giận.
Cô không thể nào ngờ tới buổi chiều không có tiết, trên đường trở về lại gặp một cửa hàng bán đồ hàng hiệu đang giảm giá, trong đó có mấy bộ mà cô thích từ lâu, nhưng cảm thấy đắt quá nên chưa ra tay. Hôm nay giảm giá cho nên mới quyết tâm mua, về nhà chuẩn bị cho khuê mật xem rồi nhận xét, nào ngờ lại phát sinh chuyện như này!
- Hâm Tuyền, sao hắn ta lại ở nơi này?
Khóe mắt Bạch Hiểu Thần còn lóe lên ánh nước, nghĩ tới cảnh vừa rồi mình bị đối phương nhìn sạch sanh, trong lòng cô sinh ra xúc động muốn rút đao thiến của quý của hắn.
- Hắn ta tới đây thuê phòng…
Lâm Hâm Tuyền kể giản lược lại chuyện sáng nay, sau đó hiếu kỳ hỏi:
- Bạn quen hắn sao?
- Còn không phải là tên vô lại cứu tỉnh cô mình mà hôm qua mình đã kể sao...
- Là hắn?
Bạch Hiểu Thần tuy là khách trọ thế nhưng tuổi tác không chênh lệch với Lâm Hâm Tuyền nhiều, hai người sớm đã trở thành khuê mật, không gì dấu nhau!
- Ừm!
Bạch Hiểu Thần không ngờ lại gặp được người này, hơn nữa lần này còn thảm hại hơn lần trước. Lần trước chỉ bị hắn nhìn thấy một chút, nhưng giờ đã bị nhìn sạch rồi. Khi nghĩ tới chuyện này, toàn thân cô có chút cảm giác khô nóng.
- Nếu vậy để mình đuổi hắn đi!
Lâm Hâm Tuyền lòng đầy tức giận, bạn tốt của cô mà lại liên tục chịu thiệt hai lần trong tay hắn, cho dù hôm nay hắn giúp mình thì cũng không thể tha thứ.
- Không được…
Ai ngờ Bạch Hiểu Thần lại phản đối.
- Vì sao chứ?
Lâm Hâm Tuyền có phần nghi hoặc.
- Hắn nhìn hết thân thể của mình, nếu cứ để hắn đi như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn sao?
Trong mắt Bạch Hiểu Thần lóe lên hào quang như một tiểu ác ma.
Thấy ánh mắt của Bạch Hiểu Thần, Lâm Hâm Tuyền hiểu rõ tính cách của bạn lập tức khẽ gật đầu. Khuê mật chịu thiệt thòi lớn như vậy, với tính cách của cô ấy sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Mà ở phòng bên cạnh, Miêu Húc nghe thấy chính mình sẽ không bị đuổi đi lập tức thở phào một hơi. Về phần hai cô gái sẽ trả thù mình như nào, đừng có nói đùa! Với bản lĩnh của hắn chẳng lẽ còn sợ hai cô gái trả thù hay sao?
Cho dù bị hai người SM, cuối cùng người chịu thiệt cũng không thể là mình đi?!
Chỉ là Miêu Húc cũng không ngờ cô gái nghe lời hôm qua còn có một mặt tà ác như vậy, chỉ là muốn trả thù mình?! He he he, hắn còn đang chờ mong nữa!
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc dùng bữa chiều, Miêu Húc điều chỉnh tốt cảm xúc chuẩn bị đi ra ngoài kiếm ăn thì đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Miêu Húc sững sờ, chỉ có điều vẫn mở cửa phòng ra.
- Chị Tuyền, có chuyện gì vậy?
Miêu Húc dùng vẻ mặt chất phác hỏi thăm, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy!
Lúc này Lâm Hâm Tuyền đã cởi bộ đồ công sở, thay một bộ váy liền áo. Cô không cao như Bạch Hiểu Thần, nhưng tối thiểu cũng ngoài 1m65, chỉ có điều bộ ngực thì lớn hơn bạn mình rất nhiều, ít nhất cũng phải cup D, thậm chí là E. Cho dù chiếc váy liền áo này không phải là loại ngực trễ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy một chút da thịt trắng nõn!