Đương nhiên Miêu Húc chỉ nhìn lướt qua, sau đó nhanh chóng chuyển về khuôn mặt cô, dáng vẻ thành thực.
Chứng kiến dáng vẻ thành thực này của Miêu Húc, lại nghĩ tới mấy lời nói vô sỉ khi trước, Lâm Hâm Tuyền không khỏi tức giận. Chỉ có điều nghĩ tới người chị em tốt của mình, cô nở nụ cười mê hoặc lòng người.
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa làm xong đồ ăn, cũng ăn chung một bữa tối nhé?!
- Ăn cơm tối?!
Miêu Húc sững sờ.
- Đúng vậy, sáng hôm nay nếu không phải có cậu ở đây, e là tôi đã gặp nguy hiểm, bữa cơm này coi như là cảm ơn cậu đã trượng nghĩa ra tay!
Lâm Hâm Tuyền tươi cười nói, dáng vẻ lạnh như băng khi trước biến mất không thấy đâu, càng không nói tới chuyện cũ!
- Thế nhưng sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy?!
Miêu Húc vẻ mặt ngượng ngùng, nhăn nhó cúi đầu xuống.
- Ha ha, không có gì đâu, dù sao bây giờ anh cũng ở đây rồi, đây cũng coi như nhà của anh mà ?!
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền có chút hoài nghi liệu tên này có phải đang thẹn thùng hay không?!
Vừa nói vừa kéo Miêu Húc đi tới bàn ăn. Đúng lúc này Bạch Hiểu Thần mặc một bộ đồ ở nhà đã đứng ở cạnh bàn ăn, mặt mũi mỉm cười nhìn Miêu Húc!
- Thế nhưng không phải chị đã nói chỉ cho tôi ở đây một tuần lễ sao?
Bị Lâm Hâm Tuyền kéo đi tới trước bàn ăn, Miêu Húc thắc mắc!
- Ha ha, đó chỉ là vì lo lắng Hiểu Thần có ý kiến, ai ngờ cậu còn cứu cô của Hiểu Thần, đây chính là duyên phận. Hiểu Thần nói cậu ở đây không hề có vấn đề gì cả, có đúng không Hiểu Thần?!
- Ừm, hoàn toàn không có vấn đề!
Bạch Hiểu Thần mỉm cười, một nụ cười khuynh quốc khuynh thành!
- Thế nhưng mà... Tôi vẫn không đủ ở nơi này lâu...
Trên mặt Miêu Húc lộ vẻ khó xử.
- Vì sao?
Lần này đến lượt Lâm Hâm Tuyền muốn phát điên, tên vương bát đản này buổi trưa mặt dày muốn tiến vào, sao hiện giờ lại đột ngột thay đổi thành một người khác.
- Gần đây tôi buôn bán không tốt lắm, trên người chỉ còn 3000 tệ, hôm qua Hiểu Thần cho tôi. Ở đây tiền thuê nhà đắt như vậy, khẳng định là tôi không thuê nổi...
Miêu Húc vẻ mặt khó xử, dường như đúng là hắn không trả nổi tiến thuê nhà vậy!
Nhưng hắn biết rất rõ hai cô gái này sẽ không để cho hắn rời đi, cơ hội tốt như vậy mà không thừa cơ lấn tới vậy chẳng phải đã phụ bản thân mình sao!
Lâm Hâm Tuyền và Bạch Hiểu Thần đưa mắt nhìn nhau, thấy Bạch Hiểu Thần khẽ gật đầu, lâm Hâm Tuyền cắn cắn bờ môi. Vì bạn tốt nên cô đành trả giá thôi!
- Ha ha, kỳ thật tiền thuê nhà cũng không phải vấn đề gì, anh tùy tiện trả một chút, thể hiện tấm lòng là được!
Lâm Hâm Tuyền khẽ cắn răng, khẽ cười nói!
- Tấm lòng? Vậy một tháng 100 có được không?
Hai mắt Miêu Húc dưng dưng lệ nhìn Lâm Hâm Tuyền!
- Phụt...
Thiếu chút nữa là Lâm Hâm Tuyền phun ra một ngụm máu tươi, một tháng 100 tệ? Sao anh không đi cướp đi? Nơi này là chợ trung tâm, cho dù chỉ thuê một phòng một người thì bình thường một tháng hơn một ngàn cũng là bình thường, cho dù là Bạch Hiểu Thần một tháng cũng trả 800 tệ? Hắn lại nói mỗi tháng 100?!
Đây không phải cướp thì là gì?
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt quyết tâm của Bạch Hiểu Thần, Lâm Hâm Tuyền chỉ có thể cắn răng gật đầu.
Dù sao đợi khi Hiểu Thần phục thù xong thì đuổi hắn đi là được!
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà...
Miêu Húc lại rủ đầu, dáng vẻ thẹn thùng, dường như có gì khó nói vậy.
- Này này... Anh là một người con trai, chớ có ngượng ngùng. Nếu anh cảm thấy áy náy trong lòng, sau này làm việc nhà nhiều một chút là được rồi!
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Miêu Húc, Lâm Hâm Tuyền còn tưởng rằng hắn cũng biết ngại!
- Không phải vậy đâu chị Tuyền, ý của tôi là 100 tệ một tháng liệu có quá đắt không?
Miêu Húc ngẩng đầu lên, cố lấy hết dũng khí nói!
- ...
Lâm Hâm Tuyền câm nín, cô phát hiện mình đồng tình với tiểu tử này đúng là một sai lầm, tên khốn vô sỉ này sao có thể biết tới áy náy.
Ở thành phố, phòng trọ điều kiện tốt như vậy với giá 100 tệ chẳng khác nào cho không, nhưng hắn vẫn kêu đắt? Nếu không phải có Bạch Hiểu Thần ở đây, Lâm Hâm Tuyền muốn xách dao chém chết tên khốn này!
- Hâm Tuyền, cậu cũng đừng so đo tiền thuê nhà với anh ta nữa. Tôi thấy nên miễn tiền thuê nhà tháng này đi, chờ khi hắn có thu nhập thì thu lại cũng không muộn!
Bạch Hiểu Thần ở một bên không chịu được nữa, mở miệng nói. Cô còn tưởng rằng Miêu Húc thấy mình làm việc trái với lương tâm, muốn chạy trốn. Sau những chuyện đã xảy ra, sao cô có thể cho hắn dễ dàng rời đi như vậy chứ?!
Trong lòng cô thầm hạ lời thề, nhất định phải khiến tên khốn này biết rõ sự lợi hại của mình!
- Được rồi, nếu Hiểu Thần đã nói như vậy, tôi sẽ miễn tiền thuê nhà tháng này cho cậu, chờ khi cậu có điều kiện thì sẽ thu sau... Nào, ra ăn cơm trước đã!
Thấy cơn giận trong mắt khuê mật của mình, Lâm Hâm Tuyền cắn răng đồng ý.
- Chị Tuyền, tôi vẫn không thể ở lại rồi...
Đúng lúc này, giọng nói tràn ngập đáng thương của Miêu Húc lại vang lên.
Lúc này Lâm Hâm Tuyền đã hoàn toàn nổi giận...
Lâm Hâm Tuyền thực sự đã nổi giận, tên khốn này rốt cục có ý gì. Nhà mình không phải chỗ tị nạn, chính mình đã miễn tiền thuê nhà cho hắn, hắn còn muốn thế nào chứ?
Nếu không phải Hiểu Thần muốn đối phó với hắn, chính mình sớm đã một cước đá bay rồi, nào có cho hắn cơ hội ở đây giả bộ đáng thương?!
- Vì sao? Chẳng lẽ anh cảm thấy chúng tôi đối xử với anh chưa đủ tốt?
Lâm Hâm Tuyền hít một hơi sâu, cố kìm nén lửa giận ngút trời ở trong lòng, nói!
- Không phải, không phải, chị Tuyền đã hiểu lầm rồi. Chị và Hiểu Thần đều là người nhiệt tình hào phóng, đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng muốn ở lại chỗ này, thế nhưng tôi có nỗi khổ trong lòng!
Miêu Húc vẻ mặt không cam!
Bạch Hiểu Thần dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, hào phóng? Nhiệt tình? Bà đây bị nhìn sạch sẽ, đương nhiệt hào phóng nhiệt tình!
Về phần Lâm Hâm Tuyền, cô trực tiếp ngậm miệng lại, cô cũng lười hỏi nhiều như vậy? Ngươi thì có nỗi khổ trong lòng khỉ gì chứ?
- Anh có nỗi khổ gì? Gặp mặt là có duyên, mọi người cũng coi như bạn. Anh có nỗi khổ trong lòng gì có thể nói ra, biết đâu chúng tôi có thể giúp anh!
Cuối cùng vẫn là Bạch Hiểu Thần mở miệng!