Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy vui mừng của Tiêu Tĩnh Thần.
- Tôi vừa giết người!
Miêu Húc cũng mặc kệ Tiêu Tĩnh Thần đang làm gì, liền lạnh lùng nói bằng giọng hơi khàn.
Lúc này, đứng ngoài ban công của khách sạn sang trọng nhất Hoa Đô, trên người quấn khăn tắm, Tiêu Tĩnh Thần vừa nhận điện thoại, nghe vậy lại càng hoảng sợ, suýt nữa làm rớt điện thoại trong tay!
Hồi lâu sau, y mới nhận ra giọng nói này là của ai.
- Này, đồ khốn, đừng nói là mày vừa giết Bạch Hiểu Thần đấy nhé! Tao nói cho mày biết, cô ấy là nữ thần trong lòng tao, mày mà làm cô ấy bị thương dù chỉ một chút, tao sẽ liều mạng với mày!
Dường như trong phòng còn có một phụ nữ, mặc dù Tiêu Tĩnh Thần rất kích động, nhưng vẫn bụm tay trên điện thoại, thấp giọng mà nói.
- Mày có tư cách để liều mạng với tao sao?
Miêu Húc cười nhạt.
- ...
Tiêu Tĩnh Thần im lặng hồi lâu, cảm thấy vô cùng thất bại, quả là y không có chút tư cách nào để làm điều đó.
- Bớt nói nhảm đi! Có mười thằng muốn trêu ghẹo Bạch Hiểu Thần, đã bị tôi giết sạch, bây giờ hiện trường hơi thảm đạm, anh mau tìm người tới giải quyết giúp tôi đi! Địa điểm là ở bên ngoài quán bar Vẫn Lạc Tinh thần (Sao Rơi)!
- Này, anh giết người lại bắt tôi thu dọn, dựa vào cái gì chứ?!
Tiêu Tĩnh Thần tức giận, thằng này quá độc ác! Chẳng qua là người ta trêu ghẹo Bạch Hiểu Thần thôi, đánh cho một trận nên thân là được rồi, sao lại giết sạch?
- Dựa vào tôi là lão đại của anh trai anh!
Nói xong, Miêu Húc liền cúp máy, rồi nâng Bạch Hiểu Thần và Lâm Hâm Tuyền lên, nhân lúc chưa có ai phát hiện, tranh thủ rời đi càng sớm càng tốt.
Tuy hắn không biết tại sao Tiêu Tĩnh Thần lại tới đây dạy học, nhưng với thân phận Nhị công tử của Tiêu gia, mà lại phải đi dọn xác mấy tên lưu manh, thì không phải là điều dễ làm!
- Khốn kiếp!
Nghe tiếng “u u” trong điện thoại, Tiêu Tĩnh Thần tức giận mắng, rồi vội vàng chạy vào phòng, nói với một cô gái rất xinh đẹp, dáng người hết sức nóng bỏng:
- Chờ anh ở đây, anh ra ngoài giải quyết chút chuyện!
Sau đó, không để cô gái kia nói gì, y nhanh chóng mặc quần áo, rồi lao ra ngoài.
Mặc dù mắng Miêu Húc, nhưng Tiêu Tĩnh Thần thừa hiểu, nếu y không làm theo lời hắn, chẳng những hắn sẽ đánh mình nhừ tử, mà anh của y cũng sẽ không tha cho y!
Hơn nữa, hắn đã nói hiện trường hiện đang “thảm đạm”, như vậy thì nếu không xử lý kịp thời, nhất định sẽ càng thêm phức tạp. Tuy nhiên, khi chạy tới hiện trường với tốc độ cao nhất, Tiêu Tĩnh Thần vẫn cảm thấy chấn động trước cảnh tượng ở nơi đó, như thế này mà hắn gọi là “hơi thảm đạm” đây sao?
Người đầu tiên phát hiện hiện trường là một người say vừa rời khỏi quán bar Sao Rơi, do uống quá say, ban đầu y còn tưởng mình vừa rơi xuống một vũng bùn, đến lúc nhận ra đó là óc người, y mới tá hỏa, tuy nhiên y còn chưa kịp gọi cảnh sát, thì cảnh sát do Tiêu Tĩnh Thần gọi đã tới.
Trước tiên, các cảnh sát giữ y lại, rồi nhanh chóng phong tỏa hiện trường.
Ở một thành phố như Hoa Đô, số người chết đó cũng không phải là điều quá lạ thường, cách đây mấy năm, đám xã hội đen sống mái với nhau, có đêm nào mà không có mấy người chết? Nhưng dù sao đây cũng là trung tâm thành phố, hơn nữa là ở đường lớn, nếu dân chúng bình thường biết được, sẽ còn ầm ĩ tới cỡ nào?
Cảnh sát đến chưa được ba phút, Tiêu Tĩnh Thần cũng xuất hiện ở hiện trường, khi nhìn thấy cảnh tượng máu me kia, y thầm mắng mười tám đời nhà Miêu Húc!
Cái gọi là “hơi thảm đạm” của hắn đây!
Đây là cảnh tượng địa ngục trần gian, máu nhuộm đỏ cả đường cái, nhiều cánh tay người bị bẻ gãy, xương cốt trắng hếu lộ ra, vẫn còn dính đầy máu. Có người ngực bị nát bấy, máu tươi vẫn còn chảy tràn ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, thảm thương nhất là một thi thể không có đầu.
Đầu của người đó không phải bị chặt, mà là bị giẫm nát, óc và máu văng đầy mặt đất, phần bị giẫm bẹp vẫn còn dính vào cổ, ngay cả Tiêu Tĩnh Thần nhìn thấy cảnh đó cũng hơi buồn nôn, huống chi là những người khác!
- Tiêu thiếu...Việc này...
Đại đội trưởng Tiểu Cường của đội cảnh sát vừa phong tỏa hiện trường, vừa đích thân khảo sát hiện trường, khi thấy Tiêu Tĩnh Thần đã tới, lập tức chạy ra đón.
Y cũng là một trong số rất ít cảnh sát tới đây biết rõ thân phận của Tiêu Tĩnh Thần, tuy Tiêu gia không phải là gia tộc theo nghiệp chính trị, nhưng trên khắp nước, rất ít người không biết Tiêu gia, mà hễ đã biết, thì không ai không kính nể gia tộc này!
- Xử lý cho êm đi, vị kia cũng không muốn tra xét vụ này, các anh cũng đừng trêu vào!
Không để người đại đội trưởng tên Tiểu Cường nói xong, Tiêu Tĩnh Thần đã xua tay.
Tên đó vậy mà ngay cả anh của mình cũng không dám trêu vào, mấy cảnh sát này có tìm tới thì cũng chỉ đành chịu chết mà thôi! Tuy nghĩ vậy, nhưng Tiêu Tĩnh Thần cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại khiến Miêu Húc ra tay giết nhiều người như vậy?
- Vâng!
Tiểu Cường không hỏi nhiều, liền đáp, Nhị công tử của Tiêu gia đã nói như vậy rồi, chuyện này coi như xong!
Bắt kể người ở sau màn kia là ai, một nhân vật đã khiến Nhị công tử của Tiêu gia phải đích thân ra mặt, thì một đại đội trưởng như mình, càng không thể trêu vào.
Thấy hiện trường đã hoàn toàn bị phong tỏa, cũng không để nhiều người biết rõ, Tiêu Tĩnh Thần cũng lặng lẽ rời khỏi hiện trường, y tin là vị đại đội trưởng kia hiểu rõ ý nghĩa của cái gọi là “xử lý êm”!
Miêu Húc cũng không biết chuyện xảy ra sau khi hắn rời khỏi, dù sao chuyện đó đã giao cho Tiêu Tĩnh Thần, nếu ngay cả một việc nhỏ như vậy mà y cũng không xử lý tốt, hắn sẽ thay mặt cho anh của y mà giáo huấn y!
Đang lo không có cớ để đánh y đây!
Miêu Húc thanh toán tiền taxi trước ánh mắt hâm mộ của người tài xế, một tay hắn đỡ Bạch Hiểu Thần, một tay dìu Lâm Hâm Tuyền đi về phía nhà trọ.
Hắn lấy chìa khóa từ trong túi xách của Lâm Hâm Tuyền, mở cửa phòng ra.
Vốn vẫn còn mê man, nhưng khi cửa phòng vừa mở ra, Lâm Hâm Tuyền theo bản năng đẩy Miêu Húc ra, chạy thẳng vào toa lét, sau đó, từ toa lét vọng ra tiếng nôn mửa.
Miêu Húc buồn cười, vậy mà cô ta cũng còn biết tìm toa lét?