Nhanh chóng dìu Bạch Hiểu Thần về phòng của cô, bé cô đặt lên giường, rồi đi ra, Miêu Húc vẫn nghe Lâm Hâm Tuyền đang nôn mửa trong toa lét.
Hắm cảm thấy hơi lo lắng, bèn đi vào.
Đầu tóc rối bời, mặt tái nhợt, Lâm Hâm Tuyền đang liên tục nôn mửa vào lavabo, tuy nhiên có lẽ cô đã nôn sạch thức ăn trong dạ dày, lúc này chỉ nôn khan, trông có vẻ rất khổ sở.
- Chị Tuyền, chị không sao chứ?
Miêu Húc lo lắng hỏi.
Lâm Hâm Tuyền từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Miêu Húc bằng ánh mắt vẫn mờ mịt như trước, rồi đột nhiên cả người nhào tới trước mặt hắn.
Miêu Húc hoảng sợ, vội đưa hai tay đỡ lấy người cô.
Đầu Lâm Hâm Tuyền nghiêng qua một bên, dựa vào vai Miêu Húc, khuôn mặt như dán vào mặt hắn, mà bộ ngực cực lớn của cô cũng dán chặt vào ngực hắn, trọng lượng cả người dồn cả lên người hắn!
- Chị Tuyền...tỉnh lại đi...chị Tuyền...
Miêu Húc hơi luống cuống, cảm giác mềm mại từ ngực không ngừng truyền đến, đã vậy Lâm Hâm Tuyền còn thở ra hơi nóng bên tai hắn, hơi thở mê hoặc này khiến hắn bối rối, hắn sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ không kìm lòng được và làm chuyện không phải đối với cô!
Thế nhưng, mặc kệ Miêu Húc lay động, Lâm Hâm Tuyền vẫn ngủ như chết, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Bất đắc dĩ, Miêu Húc đành ôm Lâm Hâm Tuyền bằng hai tay, bế cô vào phòng của cô.
Phải nói là, so với Bạch Hiểu Thần, dáng vẻ của Lâm Hâm Tuyền thướt tha đầy đặn hơn nhiều, trên người cô toát ra vẻ quyến rũ của một phụ nữ đang độ tuổi chín muồi.
Nhất là sau khi uống say, vẻ quyến rũ lại càng tăng lên gấp bội.
Nhìn Lâm Hâm Tuyền nằm trên giường, bộ ngực cực lớn phập phồng, thấy khuôn mặt tái nhợt của cô đang dần dần trở nên đỏ ửng, máu huyết trong người Miêu Húc càng sôi trào...
Miêu Húc mạnh mẽ ngăn chặn cảm giác xao động trong cơ thể mình, đưa tay cởi giày cao gót cho Lâm Hâm Tuyền, khi hai tay chạm vào đôi chân mang tất đen, hắn cảm thấy tay mình đang run lên.
Mẹ kiếp, thảo nào lão đầu tử nói “Phụ nữ là thứ quà tặng đẹp nhất mà ông trời ban cho đàn ông, chúng ta cần phải thương yêu, nâng niu trìu mến đối với họ”, thì ra là như vậy.
Vất vả cởi xong giày cao gót cho Lâm Hâm Tuyền, Miêu Húc đặt chân cô lên giường, hắn không dám cởi tất đùi của cô, chưa nói là hắn có thể kìm chế được trước sự mê hoặc, mà nếu sáng hôm sau cô ta tỉnh dậy, phát hiện cả người trơ trụi, dến lúc đó thì mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được tiếng oan.
Lưu luyến nhìn lại cặp đùi đẹp được bao bọc bởi đôi tất đen, lưu luyến nhìn lại bộ ngực cao ngất của cô một lát, rồi Miêu Húc kéo chăn, dịu dàng đắp cho Lâm Hâm Tuyền, sau đó miễn cưỡng xoay người rời đi.
- Đừng đi, đừng đi, xin anh đừng đi...
Ngay khi Miêu Húc sắp xoay người bước đi, đột nhiên Lâm Hâm Tuyền chụp lấy tay hắn, miệng kêu lên thất thanh.
Trái tim Miêu Húc bắt đầu đập điên cuồng, máu huyết vốn đã sôi trào càng như muốn bùng nổ, đừng đi? Trời ạ, chẳng lẽ nàng đã yêu mình ư? Nàng bảo mình đừng đi kìa! Nhưng chuyện này hình như hơi nhanh thì phải? Nàng và mình gặp nhau chưa quá bảy mươi hai tiếng đồng hồ mà?
Sao lại làm người ta không biết xấu hổ như thế này chứ?
- Thăng Hàn, ở lại đi, được không? Van anh ở lại đây đi, có được không? Chỉ cần ở bên anh, cho dù cực khổ cỡ nào, em cũng vui lòng!
Ngay khi ngọn lửa trong cơ thể Miêu Húc sắp bùng nổ, ngay khi hắn định gạt bỏ sự rụt rè để “giải tỏa” sự trống vắng của Lâm Hâm Tuyền, thì cô lại kêu lên khàn khàn như vậy.
Câu nói đó giống như một gáo nước lạnh hắt vào mặt Miêu Húc.
Nhìn lại, hắn thấy tuy Lâm Hâm Tuyền nắm tay mình, nhưng mắt lại nhắm chặt, nào có ý giữ mình ở lại?
- Ài, chị Tuyền, có cần phải đả kích người ta như vậy không? Phiền chị lần sau có gọi ai thì nhớ nói tên cho rõ ràng được không?
Mang đầy cảm giác tổn thương, Miêu Húc gỡ tay Lâm Hâm Tuyền ra, sửa lại chăn cho cô, rồi thở ra một hơi dài.
Sau một lát đứng nhìn Lâm Hâm Tuyền không còn kêu gọi và lại dần dần rơi vào giấc ngủ, Miêu Húc mới lặng lẽ rời khỏi phòng, nhưng trong lòng hồ nghi, Thăng Hàn? Đây là tên của một người đàn ông ư?
Đúng lúc này, Lâm Hâm Tuyền lại mở mắt, nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Miêu Húc, ánh mắt của cô vẫn mơ mơ màng màng, nhưng trong đó lại pha một chút ngờ vực, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra cảnh cái đầu bị giẫm nát kia.
Miệng lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu, rồi Lâm Hâm Tuyền nặng nề thiếp đi, cô cũng không biết cảnh đó rốt cuộc là thật hay là mơ.
Miêu Húc lại tới phòng của Bạch Hiểu Thần, thấy cô đã ngủ say, đôi mày hắn nhíu chặt.
Lòng bàn tay hắn đã biến thành màu vàng nhạt, cứ tiếp tục như thế này, thì không bao lâu nữa, Thất Thương Tuyệt Tình Cổ sẽ hoàn toàn phát tác, đến lúc đó cho dù là thần tiên cũng khó cứu được.
Tối hôm nay là cơ hội tốt nhất, ít ra cũng phải xác định cổ trong người Bạch Hiểu Thần có phải là Thất Lính Thánh Cổ hay không.
Nhưng làm thế nào để xác định điều đó? Nhìn Bạch Hiểu Thần ngủ say, Miêu Húc rất đau đầu.
Thất Linh Thánh Cổ không phải là một loại sâu độc bình thường, để có thể gọi nó ra bằng âm thanh hoặc là dùng thuốc để thu hút nó bò ra, mà một khi loại sâu độc này chui vào cơ thể, thì phải dùng phương pháp đặc biệt xoa bóp toàn thân, ép nó tới tim, rồi dùng thuốc dẫn để thu hút nó ra ngoài.
Nếu như Bạch Hiểu Thần là đàn ông, thì rất thuận tiện, hắn có thể nhân lúc cô ngủ say để xoa bóp toàn thân cô, nhưng vấn đề là cô lại là một cô gái, chẳng lẽ hắn phải xoa bóp, vuốt ve khắp người cô ấy?
Như vậy thì quá đê tiện và quá vô sỉ đi! Một người trong sáng và lương thiện như mình, làm sao có thể làm chuyện đó được?
Hơn nữa, nếu để cô ấy biết được, không phải sẽ cầm dao rượt mình sao?
Nhưng nếu không làm như vậy thì cũng không còn biện pháp nào khác!
Chẳng lẽ mình đành phải trơ mắt chờ chết?
Miêu Húc không muốn chết, hắn còn rất nhiều việc muốn làm, ngoài việc của hắn, còn có việc của lão đầu tử, hắn không thể chết như vậy được!
Thôi được, trước hết cứ dò xét trong cơ thể cô ấy có Thất Lính Thánh Cổ không rồi tính sau, nếu đúng là như vậy, thì đành phải mạo phạm thôi, cùng lắm thì sau khi chuyện xảy ra, mình sẽ chịu trách nhiệm vậy!