Vừa trở lại khu dân nghèo, mùi thối tanh tưởi trong không khí khiến Đỗ Địch An nhíu mày, bây giờ khứu giác của hắn không giống ngày xưa, dù chỉ một mùi nhẹ cũng có thể ngửi được, huống chi đây là mùi mà người bình thường cũng ngửi thấy được mùi nhàn nhạt, đối với hắn mà nói vô cùng đầm đặc, nhất thời buồn nôn và choáng váng, đây là mùi vị kích thích thân thể khiến hắn cảm thấy không khỏe.
Đỗ Địch An che mũi đợi thân thể thích ứng, đồng thời cũng ý thức được khứu giác quá cường đại cũng là một nhược điểm trí mạng!
- Về sau nếu là gặp gỡ Thú Liệt giả khác có siêu cấp giác quan như vậy có thể dùng biện pháp như vậy đối phó, ưu điểm cũng là khuyết điểm, xem ra bất luận cái gì cũng có tính hai mặt.
Đỗ Địch An hiện lên trong đầu một ý niệm như vậy rồi xuống xe ngựa đi vào một hẻm nhỏ trong khu phố.
Cái gọi là "Ở nhà vệ sinh lâu chưa phát giác ra thối", thời gian Đỗ Địch An ở lại càng dài thì cảm giác không khỏe của thân thể cũng dần dần phai nhạt. Hắn không trực tiếp đi đến cô nhi viện Mai Sơn mà là dọc theo đường nhỏ đi vào bãi rác ba năm trước đây mà đến.
Càng tới gần thì mùi tanh hôi càng ngày càng nặng, lúc đi vào bãi rác Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy núi rác thải lúc trước chồng chất bên trong vài toà đã bị san bằng, mà phần rác rưởi còn lại cũng chồng chất tiếp thành núi,trong lòng không khỏi thất vọng một hồi, tuy sớm đoán được rác rưởi tại đây sẽ bị thanh lý nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
- Nghe nói năm trước khu dân nghèo bạo phát ôn dịch khiến không ít người bị cảm nhiễm, hôm nay "Hắc Tử Quý" vừa muốn tiến đến, nhiệt độ lên cao, đoán chừng rác rưởi chồng chất vừa thanh lý cách đây không lâu.
Đỗ Địch An tiếc nuối, nếu là ba năm trước đây không bị chọn trúng đi Thập Hoang Giả đặc huấn, hắn dựa vào năng lượng còn thừa trong nhà kho lạnh cố gắng có thể học được nhiều tri thức hơn nhiều so với ở đặc huấn trung học được, nhưng ngay lúc đó hắn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể phục tùng an bài, tựa như đại trưng binh nhập ngũ trước đây mà không có bối cảnh nhất định phải đi lính.
- Kho đông lạnh của ta cũng bị dọn đi rồi, rất có thể lúc vận chuyển bị người khác thấy, với mạng lưới tình báo của tập đoàn và quân bộ, chắc có lẽ không để nhà kho lạnh lưu lạc ở ngoài, dù sao một vật thể kim loại như vậy dù là bên ngoài cũng có thể nhìn ra bất phàm, có lẽ lúc này đã bị vận chuyển đến địa phương nào bị bí mật nghiên cứu, may mắn không có ảnh chụp còn sót lại của ta, nếu không phiền toái lớn rồi.
Đỗ Địch An thầm nghĩ.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy được một số mùi tới gần, lập tức sắc mặt khẽ biến thành lạnh.
Cái này là nhờ hắn có khứu giác tốt, trước khi Nhãn Tình chưa phát hiện thì hắn đã có thể phát giác được.
Hắn quay đầu lại chỉ thấy hai trung niên quần áo tả tơi cùng một người trẻ tuổi từ trong hẻm đi ra, ba người từ ba chỗ khác nhau đánh tới, nắm trong tay côn gỗ và đao bổ củi rỉ sắt cùng với đá âm trầm nhìn chằm chằm Đỗ Địch An, từng bước tới gần.
- Tiểu quỷ!
trung niên nhân tóc tai bù xù chính giữa quát:
- Thức thời thì giao tiền và quần áo trên người ra!
Ba người dân chạy nạn. Đỗ Địch An xem xét trang phục của bọn hắn thì hiểu rõ thân phận của bọn hắn, mặc dù là ở khu dân nghèo cũng là tầng dưới chót nhất, dân chạy nạn đồng đẳng với kẻ lang thang không nhà để về, hơn nữa thân thể dù nhiều hay ít cũng tích lũy quá lượng phóng xạ, mặc dù là đi làm ô-sin cũng có rất ít vị trí tiếp nhận để tránh ảnh hưởng đến những người khác.
- Không có ý định giết ta sao?
Đỗ Địch An nhàn nhạt mỉm cười.
Ba người liếc nhau, bọn hắn từ quần áo tinh tế trên người Đỗ Địch An cũng có thể biết hắn không phải người của khu dân nghèo, cho nên thầm nghĩ sau khi đoạt tiền tài sẽ rời khỏi, một khi giết người, nhất là giết người khu cư dân, hơn phân nửa sẽ có sở thẩm phán tham gia điều tra, đây là kiêng kị của bọn hắn, nhưng mà không nghĩ tới tiểu quỷ này không hề sợ hãi.
- Tiểu quỷ, hãy bớt sàm ngôn đi, dong dài nữa ta sẽ phế ngươi!
Trung niên nhân cắn răng quát.
Thân ảnh Đỗ Địch An thoáng qua bỗng nhiên bay vút ra.
Bành bành bành!
Theo như lời trung niên nhân, Đỗ Địch An xác thực chẳng muốn dong dài liền quật ngã ba người bọn họ xuống đất, đang chuẩn bị thuận tiện hỏi thăm hướng đi đống rác, bỗng nhiên nghĩ đến nếu nhà kho lạnh bị quân bộ hoặc thế lực khác mang đi điều tra thì bọn hắn sẽ phái người tới đây điều tra ai đã an trí nhà kho lạnh trong đống rác.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi thất kinh, thật may mắn, nếu như tự hắn đi hỏi thăm thì vừa vặn sa lưới, sau khi suy nghĩ hắn đá một cước vào trung niên nhân quát:
- Hỏi ngươi, cô nhi viện Mai Sơn đi như thế nào, ta lạc đường.
Mặt mũi trung niên nhân này tràn đầy hoảng sợ, khó có thể lý giải một tiểu tử làm sao có được tốc độ đáng sợ và lực lượng như thế. Bất quá nhận thức của hắn về khu dân cư buôn bán vô cùng thần bí, hắn không dám nghĩ nhiều vội vàng nói:
- Theo, theo con đường này đi ra ngoài quẹo trái, qua hai con đường quẹo phải, đến lúc đó tùy tiện tìm người hỏi một chút là biết.
Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng quay người rời khỏi, hắn tất nhiên đã biết đường đi đến cô nhi viện Mai Sơn, chỉ là muốn thông qua đối phương giải thích nguyên nhân mình lại tới đây, nếu có một thế lực đang bí mật quan sát tại đây hoặc là sau đó đến điều tra cũng sẽ không hoài nghi hắn.
- Nguồn năng lượng nhà kho lạnh đã hao hết, hơn nữa trình độ khoa học kỹ thuật và công nghiệp không tăng lên căn bản không có khả năng nghiên cứu ra cái gì, có thể tùy bọn hắn muốn làm gì thì làm, chỉ là đây là đồ vật duy nhất cha mẹ để lại cho ta, nếu sau này tìm được người nào lấy đi thì ta nhất định sẽ lấy lại.
Đỗ Địch An nói thầm.
Đi bộ hơn 10 phút, hắn đi dến trước cô nhi viện Mai Sơn, sườn núi nhỏ tọa lạc bên cạnh cô nhi viện y nguyên lụi bại vô cùng, ba năm thời gian chỉ khiến nó càng thêm cũ nát.
Đỗ Địch An xa xa liền nhìn thấy một phụ nữ mập đang quét dọn trước cổng chính.
- Đại a di.
Đỗ Địch An hô một tiếng.
Phụ nữ trung niên kinh ngạc quay đầu, nghi hoặc nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi là?
- Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An mỉm cười nói.
Dery tràn đầy kinh ngạc, hài tử ở cô nhi viện không nhiều lắm, hơn nữa thời ngắn ngủn ba năm cũng không để cho nàng quên hài tử kia, hơn nữa ở lúc hài tử kia ở đây có màu da trắng nõn nà, xác thực ấn tượng tương đối khắc sâu, nàng không khỏi dò xét trên dưới Đỗ Địch An, khuôn mặt hình dáng lập tức lập tức hiện ra trong trí nhớ, sắc mặt vui mừng nói:
- Địch An? Ngươi trở lại rồi? Thế nào, ở cha mẹ ngươi ổn chứ?
- Rất tốt.
Đỗ Địch An mỉm cười, nói:
- Ta trở lại là nhìn xem Bahrton và Joseph.
Dery sửng sốt một chút, nói:
- Joseph còn ở cô nhi viện, nhưng Bahrton ngươi không thể thấy được rồi, năm trước hắn đã bị đưa đến quặng mỏ trong Colin.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, hắn nhớ rõ tuổi của Barry, hẳn là vừa đầy mười ba tuổi liền tính toán muốn đưa đến quặng mỏ, cũng có thể là "Hắc Tuyết quý" năm nay mới có thể đưa đến quặng mỏ đi. Bất quá, việc đã đến nước này, hắn nhiều lời với Dery cũng vô dụng liền nói ngay:
- Ta đã biết, đợi lát nữa ta sẽ đi quặng mỏ tìm hắn, còn làm phiền phiền Đại a di giúp ta gọi Jose và Kuren, ta muốn chuộc bọn hắn.
Dery không khỏi kinh ngạc lập tức nhíu mày nói:
- Địch An, ngươi có phải vụng trộm lấy đồ của cha mẹ ngươi không đấy ? Ngươi cũng không nên hồ đồ, coi như ngươi có tiền cũng không thể chuộc Bahrton, hắn đã vào nô lệ hộ tịch, chỉ có quý tộc mới có thể giải trừ hộ tịch của hắn.