Đỗ Địch An nhìn thấy trong mắt của họ có sự vui sướng đột nhiên cảm giác được bọn họ nhận nuôi nhưng chính mình lại không làm được nghĩa vụ của một đứa con. Sự việc đính hôn với Navy đã để lại trong lòng hắn bóng mờ, nhưng thời gian trôi qua hận ý của hắn sớm đã phai nhạt, phụ thân thường nói người không phải thánh hiền ai có thể không mắc lỗi?
- Mới rời khỏi hơn mười ngày đã gầy như vậy.
Julla đau lòng nhìn Đỗ Địch An.
Grey cười nói:
- Ngồi xuống đây trả lời.
Đỗ Địch An gật đầu buông bọc hành lý đi vào bàn ăn, trò chuyện với bọn họ về một số kiến thức buôn bán, về phần nhiệm vụ cơ mật cũng không nói nhiều với bọn họ.
- Ngươi nói ngươi được tập đoàn thưởng thức nên được tăng chức?
Grey nghe Đỗ Địch An nói liền giật mình, mới lần đầu chấp hành nhiệm vụ đã được tăng chứ? Không khỏi quá nhanh đi?
Đỗ Địch An lấy ra một chiếc chìa khóa nói:
- Tập đoàn cấp cho ta một căn phòng nhỏ, về sau chúng ta có thể dời qua phòng mới rồi.
Jura kinh ngạc nói:
- Trực tiếp cung cấp một phòng nhỏ? xa hoa như vậy!
- Chậc chậc, không hổ là tập đoàn Melon!
Grey hình như đã nghe tin tức về tập đoàn Melon nên cảm thán một tiếng, sau đó khẽ lắc đầu nói:
- Bất quá, ta và mẹ của ngươi ở chỗ này lâu rồi, hàng xóm xung quanh cũng rất quen thuộc, đến vùng đất mới sợ không thích ứng được, hơn nữa nhiệm vụ của ta cách nhà cũng không xa.
- Như vậy thì ta đây chỉ có thể ở một mình tại khu buôn bán rồi.
Đỗ Địch An tiếc nuối nói.
- Ừ, ngươi cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, cũng nên học cách tự lập. . . Ừ? Chờ, ngươi vừa nói cái gì? Ở khu buôn bán? Ngươi nói là tập đoàn cung cấp phòng ốc của ngươi ở khu buôn bán?
- Đúng vậy a.
- Ngươi, ngươi. . . Cái kia cái gì, lúc nào chúng ta có thể dời qua?
- . . . bao giờ cũng được.
- Ha ha. . .
Grey lập tức cười ha hả, truy cầu cả đời hắn là có thể sống ở khu buôn bán, không nghĩ nguyện vọng của mình vậy mà đột nhiên được thực hiện.
Julla che miệng cười khẽ, nhìn thấy sự quan tâm và vui mừng trong mắt Đỗ Địch An, không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ cho bọn hắn kinh hỉ lớn như vậy.
Đỗ Địch An thấy bọn họ vui vẻ như thế trên mặt cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, từ trong lòng ngực lấy ra một mai kim tệ, nói:
- Đây là lợi nhuận ta chấp hành nhiệm vụ lần này, trước kia các ngươi cho ta mượn không ít, dư thừa coi như hiếu thuận các ngươi.
Grey và Julla thấy Kim tệ thì giật mình, không nghĩ tới chấp hành một lần nhiệm vụ ngắn ngủn hơn mười ngày đã kiếm được một kim tệ, so với tiền lương bọn hắncòn cao hơn nhiều, quả thực không thể so.
- Đây là lợi nhuận của ngươi hay sao?
Julla không thể tin, nhịn không được nói:
- Nhiệm vụ của ngươi là làm cái gì, có phải rất hó khăn không? Trước kia ngươi còn bị tiếp đi huấn luyệ, lại là thủ vệ binh, không phải là nhiệm vụ của các ngươi rất nguy hiểm chứ?
Nhiều năm sinh sống sớm đã làm cho nàng đã hiểu, trả giá và thu hoạch có quan hệ trực tiếp, dưới đời này tuyệt đối không có thứ gì miễn phí, nếu có cũng là ở trong thùng rác.
Đỗ Địch An cười, nói:
- Không thể nào, chúng ta không có chiến tranh, không có nguy hiểm gì, bởi vì nhiệm vụ phức tạp cho nên cần huấn luyện, người bình thường không thể làm được.
Nói xong liền nhếch miệng cười.
Jura bán tín bán nghi nhìn hắn,
- Thật không?
Đỗ Địch An vô cùng khẳng định gật đầu.
Thấy vậy Julla mới yên tâm cười nói:
- Nói như vậy thì ngươi thật có bổn sự, lần đầu tiên trông thấy ngươi thì ta đã cảm thấy ngươi và những hài tử khác bất đồng. . .
Nói đến đây, bỗng nhiên cảm giác trượng phu đang cố ý đẩy tay nàng liếc một cái, không nên tiếp tục nói đến sự tình ở cô nhi viện, tránh để Đỗ Địch An nhớ lại.
Đỗ Địch An thấy Grey mờ ám nhưng không để ý, ngược lại đáy lòng cảm thấy rất áy náy, bởi vì hắn biết rõ mặc dù mình có thể đối xử tốt với bọn họ nhưng vĩnh viễn cũng không bao giờ quên cha mẹ ruột của mình, còn có tỷ tỷ từ nhỏ đã yêu thương hắn, bọn họ trong lòng hắn chiếm một vị trí rất quan trọng, ai cũng không thể thay thế.
- Đợi đến lúc ở phòng mới, ta sẽ giúp các ngươi có được một chức vị trong tập đoàn. Nói như vậy, các ngươi không cần nhiệm vụ, mỗi tháng cũng có thể nhận được tiền lương cơ bản, các ngươi cũng không nên tiết kiệm như vậy, nên ăn thì ăn, nên dùng thì dùng, sau này ta có thể làm ra rất nhiều tiền.
Đây cũng là đặc quyền Thú Liệt giả của hắn, dùng quan hệ của hắn tìm một vị trí ở trong tập đoàn có thể để bọn họ làm.
Grey cười nói:
- Ta vẫn còn khỏe mạnh, không cần ngươi nuôi dưỡng, nhưng ngươi nhiều tiền cũng không nên tiêu sài hoang phí, giữ lại tương lai lấy vợ sinh con, có biết không?
- Nên như vậy.
Julla bỗng nhiên cười cười, nói:
- Địch An, vài ngày trước ta quen được một dì cũng rất tốt tính, con gái nàng cũng sắp đến tuổi kết hôn muốn gặp mặt ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Đỗ Địch An lúng túng nói:
- Cái này, cái này. . .
- Ngươi cũng sắp đến tuổi rồi, nên cân nhắc rồi.
Grey cũng nói.
Đỗ Địch An xấu hổ, hắn khoảng cách mười hai tuổi cũng còn kém một quý, mười ba tuổi mới là tuổi pháp định kết hôn, hơn nữa ở thế giới của hắn thì mười ba tuổi cũng chỉ là trẻ con, kết hôn sinh con còn lâu mới đến!
Bất quá thời đại này mọi người biến chất nhanh, hơn nữa tật bệnh, tai nạn đau nhức hàng năm đều cướp lấy đại lượng sinh mệnh, thậm chí phóng xạ trong thể nội tích lũy đến một lúc nhất định nào đó còn có thể mất đi công năng sinh dục cho nên kết hôn cực sớm, nhưng hắn vẫn không cách nào thích ứng điểm ấy.
- Đợi ta muốn rồi tính sau.
Đỗ Địch An uyển chuyển la lên.
Jura nhìn thấy sự kiên trì của Đỗ Địch An bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, ngươi không muốn ta cũng không miễn cưỡng, bất quá ngươi thật sự không tới xem sao, con gái nhà nàng rất đẹp, ta đã thấy, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân.
- Điểm ấy ta nhận đồng.
Grey cười nói.
Jura quay qua trừng hắn.
Đỗ Địch An lắc đầu liên tục, chờ gặp mặt cự tuyệt thì càng đả thương người. Bất quá, đáy lòng hắn bỗng nhiên nghĩ đến đêm ấy, một thân ảnh ngồi ở trong hoa viên với ánh trăng mờ mịt trò chuyện một đêm thì tim đập nhanh hơn, thầm nghĩ không biết nàng bây giờ đang làm gì? Nếu trực tiếp đi tìm nàngcó phải quá đột ngột hay không?
Nghĩ tới những thứ này suy nghĩ lại bay xa.
. . .
. . .
Đêm đó ở bên cạnh vợ chồng Julla trò chuyện cả đêm, sáng sớm hôm sau, Đỗ Địch An vẫn đúng giờ thức dậy, xin phép vợ chồng Julla ra ngoài rồi ngồi xe ngựa tiến về trước khu dân nghèo.
Tối hôm qua Julla nhắc đến cô nhi viện khiến trong lòng hắn xuất hiện sự cấp bách, tuy nhiên lúc trước chỉ ở cùng Bahrton mấy tháng, đã ba năm qua đi trí nhớ của hắn cũng mơ hồ, nhưng đáy lòng lại nhớ rõ lúc ban đầu đi vào cô nhi viện là bọn hắn ở bên cạnh mình.
Hắn phi thường tinh tường một khi quá tuổi mà không được nhận nuôi thì cô nhi gặp đối xử phải như thế nào.
Hôm nay hắn đã có tư cách nhận nuôi, hơn nữa tài chính của hắn cũng đã tích được kha khá, chuẩn bị kiến thiết phòng thí nghiệm của mình nên đang cần người trợ giúp, người có thể làm cho hắn tin cậy không nhiều lắm, ngoại trừ ba người Mig thì chính là mấy cô nhi đã từng ở cùng với hắn.